
giận dỗi với người đàn ông của mình”.
Tôi thấy hơi xấu hổ, miễn cưỡng gật đầu, đến lúc đó Lâm thị mới buông tay ra.
Tề Thịnh vẫn đứng chờ tôi ở chỗ cách đó mấy bước, sau đó lại
chìa tay ra đưa tôi trở về chỗ cũ. Lần này không chờ anh hỏi,
tôi đã chủ động lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu nói, chàng là con lừa lông mọc đúng chiều, không được vuốt ngược chiều lông”.
Tề Thịnh quay lại nhìn tôi, cũng khẽ đáp: “Hoàng tổ mẫu cũng nói với ta…”.
Nói nửa chừng thì anh ta dừng lại, tôi rất tò mò muốn biết xem
Lâm thị ví tôi với con gì nên cứ mở to mắt lên, chờ anh ta nói
nốt.
Có lẽ vì biểu hiện của tôi quá chăm chú nên Tề
Thịnh lại nhếch môi lên, ghét sát vào tai tôi thì thầm: “Hoàng
tổ mẫu nói, với đàn bà thì cần phải dỗ dành, bảo ta mau
chóng cho nàng một cơ hội. Vì thế, ta quyết định tối nay sẽ
qua đêm ở chỗ nàng, cũng là để cho nàng có chút mặt mũi trong hậu cung”.
Tôi cảm thấy như có tiếng sét vừa đánh bên tai, cả người ngây ra.
Tề Thịnh ngồi thẳng lại, từ tốn uống rượu, dáng điệu vô cùng nhàn nhã ung dung.
Còn tôi thì cứ ngồi ngay đơ ra, đầu óc rối tung cả lên, chỉ muốn
kêu to lên: Cái mặt mũi đó anh hãy đem tặng cho Giang thị ở
điện Ưu Lan ấy! Cái mặt mũi đó với tôi cũng không có tác
dụng!
Lục Ly lặng lẽ đi ra ngoài giờ đã trở về, nói
với vẻ rất lo lắng: “Nương nương, nô tì vừa mới đến Vọng Mai
hiên, không biết ai đã lấy mất tấm áo choàng rồi. Mong sao nó
đừng rơi vào tay người có dã tâm”.
Tôi quay đầu lại,
nhìn Lục Ly với vẻ lo lắng không kém: “Lục Ly này, áo choàng
không quan trọng. Vấn đề bây giờ là Hoàng thượng định tối nay
sẽ nghỉ ở chỗ ta”.
Lục Ly ngây người ra, vẻ mặt chợt
bừng sáng, rạng rỡ như ánh mặt trời, khẽ kêu lên: “Nương nương,
ông trời đúng là có mắt, cuối cùng nương nương cũng đã chờ
được đến ngày này!”.
“Đúng thế, tối như thế này rồi mà ông ta còn không đi ngủ đi, mở mắt làm cái khỉ gì!”, tôi cũng lẩm bẩm.
Lục Ly cúi đầu suy nghĩ trong giây lát rồi bước tới rót đầy chén
rượu cho tôi, nói với vẻ rất nhiệt thành: “Nương nương, bên
ngoài lạnh lắm, uống thêm mấy chén nữa cho ấm người”.
Tôi nâng chén lên, uống chưa hết thì thấy Tề Thịnh bên cạnh khẽ
rùng mình, chén rượu trong tay sánh ra mấy giọt. Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ hơi thiếu tự nhiên, thấy tôi cũng đang nhìn lại liền chau mày, cướp lấy chén rượu trong tay tôi, nói
bằng giọng lạnh băng: “Không uống được thì đừng có cố!”.
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại làm như vậy, còn Lục Ly thì lấy
làm thích thú, ghé sát vào tai tôi nói: “Nương nương thấy chưa,
Hoàng thượng làm thế chứng tỏ người yêu quý nương nương đấy!”.
Lục Ly vừa dứt lời, không hiểu Tề Thịnh nghĩ gì, lại trả chén
rượu về tay tôi, nói: “Thôi, thích thì cứ uống cho thỏa thuê
đi!”.
Tôi ngẩn người ra, uống hết chén rượu đó.
Lục Ly từ phía sau lại tiến tới, khẽ nói: “Nương nương thấy chưa,
Hoàng thượng rất yêu chiều nương nương!”, vừa nói vừa rót đầy
rượu cho tôi.
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra, chắc hai người này
muốn chuốc cho tôi say để dễ bề hành động. Các người coi ông
đây là đồ ngốc chắc? Mẹ kiếp, thế thì hôm nay ta sẽ không uống nữa! Tôi đặt mạnh chén rượu xuống bàn, sai Lục Ly với giọng
lạnh lùng: “Ta đau đầu, không muốn uống nữa, hồi cung!”.
Tề Thịnh hơi nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười, khẽ nói:
“Cũng được, Bồng Bồng hồi cung trước, chờ trẫm”.
Tôi vừa đứng dậy, nghe thấy thế, bước chân chợt loạng choạng.
Lục Ly vội đỡ rồi dìu tôi đi ra ngoài đại điện.
Tôi vừa đi theo Lục Ly vừa nói: “Lục Ly à, làm chuyện gì cũng
không nên quá gấp gáp. Ta hiểu tấm lòng của em, nhưng đây là
chuyện một người không thể làm được. Hơn nữa, chuyện nam nữ, ai chủ động người ấy sẽ… Haizz, chúng ta đi chậm một chút không
được à?”.
Cuối cùng thì Lục Ly cũng dừng bước, quay lại nhìn tôi.
Tôi vừa thở phào một hơi thì nhìn thấy Lục Ly ra hiệu cho đám
cung nữ, thái giám theo hầu ở phía sau, hai tiểu cung nữ từ
phía sau lập tức chạy tới.
Lục Ly nhanh chóng sai: “Nương nương say rượu rồi, mau dìu nương nương về cung!”.
Tôi không thể nào nghĩ được rằng cũng có một ngày tôi say rượu!
Bầu trời đêm rất sáng, trăng tỏ sao thưa. Tôi ngẩng lên nhìn trời, trong lòng chỉ muốn chửi một ai đó!
Tôi được những người hầu đưa về cung rồi cởi bỏ áo xống, dìu
vào bồn tắm, kỳ cọ tắm rửa, sau đó mặc lên người áo ngủ
mỏng tang… Cuối cùng, tôi không nén được bèn đưa ra ý kiến với
Lục Ly: “Có thể mặc dày hơ