
chưa đủ để tưới đẫm mặt đất thì cũng đã khiến cho sự cân bằng bị phá vỡ.
Chà, không bị làm quả phụ thì cũng bị cô lập!
Tôi cân nhắc tìm một cơ hội thích hợp khuyên nhủ Tề Thịnh. Trái tim anh ta
hoàn toàn có thể để ở chỗ Giang thị, nhưng thân thể thì nên rộng rãi ban phát cho các phi tần trong lục cung.
Phản ứng của Lục Ly thì lại rất bình tĩnh. Kể từ sau ngày hôm đó, cô bắt tay vào chuẩn bị áo quần cho em bé.
Tôi nhìn những bộ quần áo to bằng lòng bàn tay, định giảng cho cô biết quá
trình trứng thụ tinh khó khăn như thế nào. Nhưng nghĩ lại, dù có giải
thích thì cũng chưa chắc Lục Ly đã hiểu nên tôi lại thôi, chỉ nói đơn
giản: “Chuyện có thai không phải cứ muốn là được”.
Lúc đó tôi nói vậy, hoàn toàn không ngờ rằng cái chuyện “không phải cứ muốn là được” ấy lại lập tức đến với mình.
Tống thái y nhấc tay ra khỏi cổ tay tôi, đứng dậy lùi về sau mấy bước, sau
đó vén vạt áo quỳ xuống nền đá, run rẩy nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương
nương. Nương nương có tin vui!”.
Tôi ngớ người, hỏi lại Tống thái y: “Ông nói gì?”.
Tống thái y phủ phục trên nền nhà, người hơi run lên, nhắc lại: “Hoàng hậu nương nương, người có tin vui rồi”.
Trong đầu tôi vẫn thấy rối mù, tôi định hỏi Tống thái y một câu: Này, đứa bé
mà tôi đang mang thai cũng có phải của ông đâu, ông có cần phải run rẩy
đến thế không?
Còn Lục Ly đứng bên thì mừng ra mặt, giọng không
giấu được niềm vui: “Nương nương có thai rồi! A di đà phật! Phật tổ che
chở”, rồi chắp hai tay lại, nhìn lên trời ra sức vái lạy, sau đó nói với tôi: “Nương nương, chúng ta phải nhanh chóng báo tin vui này lên Hoàng
thượng mới được!”.
Lúc đó, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà để ý
đến Lục Ly, chỉ đưa tay ngăn cô lại rồi hỏi Tống thái y một lần nữa:
“Ông không nhầm đấy chứ? Chuyện hằng tháng của ta từ xưa tới nay vốn
không được đều”.
Tống thái y đưa bàn tay run rẩy lên vuốt râu,
đáp bằng giọng cũng run rẩy không kém: “Âm bác dương biệt, mạch Thốn
trầm, mạch Xích phù, mạch đập liên tục, trong âm có dương, thể hiện sự
hòa hợp, là mạch tượng của việc có thai. Chỉ có điều khí huyết của nương nương hơi kém, lão thần sẽ kê cho nương nương một ít thuốc an thai để
người dùng”.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì về cái gọi là mạch
tượng của Tống thái y nhưng ý chính thì vẫn nắm được. Như vậy có nghĩa
là tôi có thai thật, chỉ có điều không được ổn định, phải uống thuốc để
giữ thai.
Giữ thai cái con khỉ! Ông đây chưa hề được hưởng một chút phúc lợi nào mà đã có thai rồi? Mẹ kiếp!
Tôi sầm mặt lại không nói gì.
Tống thái y thận trọng nhìn sắc mặt tôi rồi mượn cớ đi kê đơn, cáo lui.
Lục Ly tiễn ông ra ngoài cửa điện rồi quay trở vào. Sau đó cô sai mấy tiểu
cung nữ đến báo tin cho Tề Thịnh, giục người dìu tôi vào trong điện nghỉ ngơi, rồi sợ tôi than ồn, lại ra hiệu cho đám đông lui ra, một mình ở
lại chăm sóc tôi.
Còn tôi vẫn đang ngồi ngây ra sau một hồi bị
sét đánh, lúc này mới cảm thấy Lục Ly có điều gì đó không bình thường,
bất giác nheo mắt lại nhìn cô.
Nụ cười xán lạn vừa rồi còn rực
rỡ trên khuôn mặt Lục Ly đột ngột biến mất, cô lặng lẽ bước tới trước
mặt tôi, quỳ xuống, tay đặt nhẹ lên đầu gối tôi, ngẩng mặt lên gọi bằng
giọng buồn buồn: “Tiểu thư”.
Đã sống cùng với Lục Ly hơn một
năm, ít nhiều tôi cũng hiểu được tính nết của cô. Phần lớn những lần cô
gọi tôi như thế đều là lúc tôi bị Tề Thịnh “ghét bỏ”.
Tôi bình thản nhìn Lục Ly, hỏi: “Sao thế?”.
Mắt Lục Ly đỏ hoe, sau một hồi do dự cuối cùng vẫn năn nỉ trước: “Có chuyện này, nghe xong xin tiểu thư hãy vững vàng. Thân thể là của mình, mong
tiểu thư chớ làm những điều ngốc nghếch!”.
Tôi vừa nghe những
lời rào trước đón sau của Lục Ly, trong lòng không khỏi cảm thấy lo
lắng. Chuyện gì? Có đến mức nghiêm trọng như thế không?
Lục Ly hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Tiểu thư chưa có thai đâu. Trương gia đã mua chuộc Tống thái y đấy”.
Tôi sững sờ, trong lòng thấy vô cùng sung sướng, bất giác ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly nghiến răng, nói với giọng giận dữ: “Hai hôm trước điện Ưu Lan lại
cho mời thái y đến, cũng chính là Tống thái y. Mọi người trong nhà cảm
thấy có gì đó bất thường nên đã ngấm ngầm thăm dò Tống thái y, thì ra
con tiện nhân Giang thị kia đã có thai”.
Nghe vậy, tôi thấy niềm vui như được nhân đôi, lập tức đứng bật dậy.
“Tiểu thư…” Lục Ly kêu lên hoảng hốt, vội nhào tới ôm chặt lấy chân tôi, sụt
sịt khóc: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư hãy nhẫn nhịn, dù có bị đánh rơi răng, chảy máu cũng phải cố nuốt vào trong bụng!”.
Tôi thì lại
cảm thấy máu trong người bốc hết lên đầu, cúi xuống nắm lấy bờ vai của
Lục Ly, giọng nói đầy vẻ hồi hộp: “Những điều em nói có thật không?
Người đang mang thai không phải là ta mà là Giang thị?”.
Lục Ly cứ nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi nôn nóng dùng sức lắc người Lục Ly, hỏi: “Nói xem, rốt cuộc là ai có thai?”.
Lục Ly gạt mạnh những giọt lệ trên mặt, cố kìm cơn nức nở, giận dữ nói: “Là tiện nhân Giang thị, cũng gần hai tháng rồi, đang dưỡng thai. Trong nhà đang tìm mọi cách để khiến Giang thị phá bỏ cái thai ấy. Mọi người lo
r