
n
rồi, chúng ta đi!”.
Nói xong liền kéo Lục Ly sải bước rời khỏi đó.
Về đến đại điện, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, tôi ngồi xuống chỗ cũ, chưa kịp ổn định lại hơi thở thì đã nghe thấy đồng chí
“cục phân” bên cạnh nói bằng giọng lạnh lùng: “Vừa rồi đi đâu
vậy?”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi khẽ đáp: “Thiếp đi trả thù”.
Khuôn mặt của Tề Thịnh hơi ngây ra.
Tôi bèn nghiêng người, ghé sát vào tai Tề Thịnh, khẽ nói: “Vừa
nhìn thấy Triệu vương là cơn tức giận của thiếp lại nổi lên.
Đến cả vợ mình mà cũng ra tay tàn độc như vậy, đúng là chẳng ra gì. Thế mà vừa nãy Triệu vương lại còn thách thức nữa
chứ! Thiếp không nén được nên đã đưa Lục Ly đi đánh cho Triệu
vương một trận”.
Nói rồi, tôi hất cằm về phía Triệu
vương lúc đó vừa ngồi xuống, hỏi Tề Thịnh: “Đó, chàng nhìn
đi, không tồi đấy chứ? Không hề để lại vết thương trên mặt”.
Triệu vương thấy tôi và Tề Thịnh nhìn mình, có chút khó hiểu, vội
dùng cả hai tay nâng chén rượu lên quá đầu, cung kính chúc
chúng tôi từ xa.
Lần này thì tôi nâng chén lên chúc lại
anh ta với vẻ đại lượng, khi quay lại nói với Tề Thịnh thì
không giấu nổi vẻ phấn chấn: “Nhìn kìa, phục chưa nào?”.
Sắc mặt của Tề Thịnh mỗi lúc một tối.
Tôi thầm nghĩ, không biết lời nào của mình lại chọc giận anh ta
nữa rồi, nhưng còn chưa nghĩ ra thì đã nghe thấy Tề Thịnh rít
qua kẽ răng: “Nàng đừng quên mình là hoàng hậu!”.
Nghe
vậy, tôi sực tỉnh, trò đùa nào cũng vậy, quá mức là không
được. Làm một cô gái ngây thơ xinh đẹp không làm lại cứ đi làm
một kẻ điên điên, khùng khùng!
Chà! Đúng là khó mà nắm bắt được mức độ vừa phải!
Im lặng một lát, tôi lấy lại vẻ nghiêm trang, bình thản nói: “Thần thiếp đã biết”.
Có lẽ thái độ của tôi lúc đó không tồi nên Tề Thịnh không nói
gì nữa, sắc mặt cũng dịu đi nhiều. Tôi yên tâm rồi, lại bắt
đầu chuyển sự chú ý vào những người khác trong điện.
Về Triệu vương thì không cần phải nói nhiều nữa, từ sau đó anh ta tỏ ra rất ngoan ngoãn. Mỗi lần tôi nhìn về phía ấy, anh ta
đều lập tức cảm nhận được, sau đó tỏ thái độ lễ phép rất
đúng mực.
Nhà xí huynh vẫn bình thản như cũ, nhưng tôi
biết những ngày gần đây cuộc sống của anh ta không dễ dàng
chút nào. Tề Thịnh luôn tìm cách bới lông tìm vết, thường sai
anh ta làm những việc vặt, rồi sau đó lại lớn tiếng quở
trách.
Nói cách khác, Tề Thịnh luôn gây khó dễ cho anh ta.
Tôi bất lực, chỉ còn biết đứng nhìn, chờ cho Tề Thịnh giải
quyết mấy người anh em của mình xong thì giải quyết nhà họ
Trương. Tôi nghĩ, Nhà xí huynh cũng rất rõ điều đó nên anh ta
đã cố nhẫn nhịn, chịu được đến đâu hay đến đó, đợi đến lúc
Tề Thịnh có con trai, đợi liên mình của chúng tôi hoàn thiện ba cạnh.
Vừa nghĩ đến đây tôi lại thấy tức giận. Nếu
không phải Triệu vương ra tay quá nặng với Giang thị thì chưa
biết chừng cô ta đã có mang rồi. Đấy mới là niềm vui to lớn
thực sự!
Nghĩ đến đây, bất giác tôi lại trừng mắt nhìn về phía Triệu vương, đúng lúc Triệu vương cũng nhìn về phía
tôi, anh ta ngây ra, sau đó làm bộ vô tội.
Tôi không thể
nào chấp nhận nổi việc một người đàn ông giả vờ ngây thơ như
vậy, quay về phía Lục Ly, khẽ nói: “Lần sau, nếu gặp lại
Triệu vương, nhớ đánh thật mạnh cho ta!”.
Tề Thịnh đột nhiên quay lại khẽ hỏi tôi: “Sao vậy?”.
Tôi vội lắc đầu lấp liếm: “Không có chuyện gì, chỉ là uống hơi nhiều nên đầu có chút váng vất”.
Ánh mắt của Tề Thịnh dừng lại trên mặt tôi một lúc, khẽ cười nhạo.
Vừa nghe thấy tiếng cười ấy, tôi lại cảm thấy dường như anh ta đã
nhìn thấy điều gì đó ở tôi. Tôi rất ghét thái độ lạnh lùng
và châm chọc ấy của anh ta, chẳng có việc gì mà cứ cười nhạo như vậy. Anh định nói chuyện hay định đánh rắm đây?
Trong bụng thì chửi mắng như thế nhưng trên mặt tôi hoàn toàn không
thể hiện gì, dứt khoát làm bộ không nghe thấy gì.
Tề Thịnh lại gọi tôi: “Cùng đi chúc rượu Hoàng tổ mẫu và Thái hậu nào”.
Yêu cầu này của anh ta xem ra không có gì là quá đáng, tôi cũng
chẳng có bất cứ lý do nào để từ chối, vì thế đành nâng chén rượu trên tay, đứng dây bước tới bàn của Thái hoàng thái hậu
Lâm thị và Thái hậu. Thái hậu Tống thị không nói gì, chỉ mỉm cười uống rượu, còn Thái hoàng thái hậu thì kéo Tề Thịnh
lại khẽ nói mấy câu, sau đó lại kéo tôi đến bên cạnh, tận
tình khuyên nhủ: “Bồng Bồng này, đàn ông đều là những con lừa
bướng bỉnh, phải vuốt lông cho đúng chiều mới được. Điều không
nên làm nhất là