
khoát, cúi người xuống đưa tay bế
thốc Lục Ly lên, sải bước về phía Vọng Mai hiên. Trong đó không
có người hầu nào, Triệu vương đặt Lục Ly lên một chiếc ghế có đệm xong mới quay lại, nhìn tôi hỏi: “Hoàng tẩu, Hoàng hẩu
nói xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.
Tôi không để ý đến Triệu vương, lấy áo khoác đắp kín người Lục Ly rồi xoay thân đi ra cửa.
Triệu vương sững sờ trong giây lát rồi mới bước theo, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi ở bậc thềm ngoài cửa.
Hai chúng tôi chẳng ai nói gì, cùng nhìn ra những cây mai nở rộ trước mặt.
Một lát sau, tôi quay lại hỏi Triệu vương: “Ngũ điện hạ muốn biết rốt cuộc là chuyện gì?”.
Triệu vương không mở miệng, chỉ gật đầu.
Tôi nhìn Triệu vương vẻ khiêu khích: “Chẳng có chuyện gì, chỉ có
điều thấy Ngũ điện hạ không thuận mắt, định đánh một trận cho hả cơn tức”.
Triệu vương nhướng mày, tỏ ra rất ngạc
nhiên: “Chẳng lẽ không phải là để trả thù chuyện xảy ra ở
Uyển Giang sao?”.
Tôi phì cười, lắc đầu: “Không nghĩ nhiều như thế đâu”.
Triệu vương nhìn tôi ngạc nhiên, còn tôi quay đầu tiếp tục nhìn khóm
mai. Một lát sau, Triệu vương lên tiếng hỏi: “Chắc là Hoàng tẩu biết chuyện của Ánh Nguyệt rồi?”.
Tôi bất giác trề môi ra, đáp: “Đang ở trong điện Ưu Lan kia kìa. Ngày nào ta cũng sai người mang đủ sơn hào hải vị đến, thế mà mãi vẫn chẳng thêm
tí thịt nào. Bụng của cô ta đúng là chẳng có lương tâm gì
cả!”.
Nét mặt của Triệu vương càng có vẻ ngạc nhiên
hơn, một hồi lâu sau mới lấy lại trạng thái bình thường, than
thở: “Không ngờ Hoàng tẩu rơi xuống nước xong lại trở nên thấu
suốt như vậy”.
Tôi cân nhắc, Tề Thịnh không đời nào nói
cho mọi người biết chuyện tôi mượn xác nhập hồn, vì vậy tôi
cũng chỉ đáp nhẹ nhàng: “Quanh quẩn một hồi ở quỷ môn quan
thì đến cả đá tảng cũng trở thành thủy tinh”.
Triệu
vương nghe xong lại trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói: “Cô ta luôn
mồm nói rằng, không phải cô ta yêu quyền thế của Tam ca, Hoàng
tẩu nói xem, ngoài việc không phải là thái tử, có điểm gì ta
không bằng Tam ca? Nếu ta và Tam ca đổi địa vị cho nhau, liệu cô
ta có còn như thế nữa không?”.
Câu hỏi của Triệu vương
đúng là rất có chiều sâu, tôi suy nghĩ một hồi nhưng cũng không sao đưa ra cho anh ta một câu trả lời xác đáng, vì vậy đành
hỏi lại: “Sao Ngũ điện hạ không hỏi rằng, vì sao con bọ hung
lại cứ đi lăn phân? Nếu đổi hòn phân thành một hòn khác, chẳng phải cũng sẽ lăn được nó sao?”.
Triệu vương ngớ người
ra, sau đó cười to, cười mãi cười mãi, cuối cùng thì đổ kềnh
ra đất, một hồi lâu vẫn không hết cơn, vừa nói vừa cười: “Cô ta nói chỉ cần một tình yêu chung thủy một lòng một dạ, đệ bèn cho giải phóng tất cả những thê thiếp khác. Cô ta nói, trong
tình yêu không thể chấp nhận dù chỉ là một vết gợn, đệ liền
không thèm để mắt đến bất cứ một thị nữ nào. Đệ dỗ dành
ngon ngọt với cô ta, sủng ái cô ta, thế mà cô ta lại nói muốn
sống trọn đời trọn kiếp với người khác”.
Nói đến
những câu cuối, giọng của Triệu vương nghẹn lại, anh ta đưa tay
lên che mắt, dừng lại một hồi lâu rồi mới hỏi tôi: “Tam tẩu,
vì sao trên đời này lại có những người đàn bà như vậy? Rốt
cuộc cô ta muốn gì?”.
Tôi không trả lời, chau mày suy
nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đành phải nói rất thật: “Ta thực
sự không hiểu về đời sống của con bọ hung”.
Triệu vương cười lớn, ngồi dậy nhìn tôi nói: “Tam tẩu, đệ chợt phát hiện ra mình rất thích Tam tẩu”.
Tôi sững sờ, lại nhìn thấy cánh cửa sau lưng Triệu vương từ từ
mở ra, Lục Ly thò đầu từ trong ra trông như một tên trộm, trong
tay vẫn cầm áo choàng của tôi, xông về phía Triệu vương.
Lần này Triệu vương không đề phòng, hơn nữa lại đang ngồi xổm trên bậc thềm nên dễ dàng bị Lục Ly xô ngã.
Cả người Lục Ly cưỡi trên thân thể Triệu vương, đầu ngoảnh lại
nhìn tôi, vẻ vô cùng hưng phấn: “Nương nương, có đánh nữa
không?”.
Tôi ngẩn người ra, nhìn Lục Ly với vẻ khâm phục
trong giây lát sau đó phẩy mạnh ống tay áo bước tới: “Đánh,
tình cảm là tình cảm, đánh nhau là đánh nhau! Lục Ly, đánh
mạnh vào cho ta! Nhất định phải trả mối thù ở Uyển Giang!”.
Tôi và Lục Ly thi nhau tay đấm, chân đá vào tấm áo choàng, từ
phía dưới áo khoác vọng ra giọng nói khàn khàn của Triệu
vương: “Tam tẩu, đừng đánh vào đầu và mặt! Lát nữa còn phải
trở về đại điện!”.
Cơn tức giận trong lòng càng mãnh
liệt hơn, tôi tiếp tục xông vào đá cho Triệu vương mấy cái thật mạnh, sau đó mới phủi tay, nói với Lục Ly: “Đủ rồi, hả giậ