pacman, rainbows, and roller s
Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324680

Bình chọn: 8.00/10/468 lượt.

ỉ là, nếu như cô lên

giường, có thể cho người khác cảm giác cô đang ám chỉ cái gì không? Cô

có chút rối rắm, ở trên ghế sofa đứng ngồi không yên, chỉ mong Tô Vĩ

nhanh ra ngoài.

Nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, anh đi vào đã hơn nửa tiếng, tiếng nước chảy còn là ào ào không ngừng chảy.

Hải Nhã ở trên ghế sofa cuộn tròn lại, máy điều hòa trong nhà thổi gió

lạnh khiến người ta có cảm giác cả người thoải mái, Bàn Tử thấy ấm áp

nên chui vào trong ngực cô ngủ, cô không biết lúc nào đã ngã sang bên

ngủ thiếp đi bên ghế sofa.

Cô không nhớ rõ mình ngủ bao lâu, từ

từ, Hải Nhã cảm giác hình như mình rất khó thở, giống như là bị một ngọn núi đè ép, bị một con mãng xà siết chặt, không cách nào giãy giụa. cô

hoang mang mở mắt ra, phát giác mình bị anh ôm lên giường, Tô Vĩ đè ở

trên người cô, ôm cô thật chặt, làn da không che đậy của anh nóng lên,

như thủy triều, mùi sửa tắm thơm ngát.

"Tô Vĩ. . . . . ." Cô mờ mịt mềm mỏng dịu dàng gọi anh một tiếng , giơ tay lên ôm lấy cổ anh, "Anh đang nghĩ đến chuyện gì?"

". . . . . . Nghĩ đến em." Anh cúi đầu, tinh tế hôn cổ của cô, nhưng lực

trên tay lại mạnh mẽ, cởi áo sơ mi ra vuốt ve thân thể của cô, giống như lúc nào cũng có thể dùng sức đi vào.



giống như một đóa hoa vẫn cần người làm vườn dịu dàng chăm sóc, vẫn

không thể nào chịu đựng được bão táp phong ba, cả quá trình hai cánh tay anh ôm thật chặt xoa nhẹ cô, điên cuồng hơn so với lần trước, cô cảm

thấy thân mình vỡ vụn, đau đớn không thích ứng, run rẩy cầu xin anh

nhiều lần, một chút lợi ích cũng không được.

Thật sự không kềm

chế được, Hải Nhã đột nhiên há mồm cắn trên bả vai anh một cái, Tô Vĩ

đột nhiên dừng lại động tác, kịch liệt thở dốc, chống tay phía trên cô

im lặng nhìn.

"Em lại đang nghĩ chuyện gì?" Anh thở hổn hển, âm thanh khàn khàn hỏi.

Hải Nhã vùi mặt ở trong gối, khiến nơi mềm mại trước mặt hút vào bởi vì quá đau đớn mà cô bị ép chảy nước mắt. giọng của cô buồn buồn: ". . . . . . ngày mai em có một cuộc thi, muốn dậy sớm một chút."

Tô vĩ dừng một chút, đột nhiên cười, hai tay anh lồng xuống dưới nách cô, ôm cô.

"Tối nay cùng anh, ngày mai anh sẽ thức em dậy sớm."

Anh ở trên vai cô, học động tác của cô, khẽ cắn một cái. Cuối cùng cuộc thi

cũng kết thúc, có nghĩa là kỳ nghỉ hè dài lâu và bận rội lại đến. Hải

Nhã vừa xoay xoay bả vai vừa đi ra ngoài, mấy ngày hôm nay cô vì để đối

phó với cuộc thi. Gần như mỗi ngày, đều ôn tập đến hai giờ sáng, bắp

thịt cả người cũng ê ẩm. nếu như là ngày trước, cô nhất định sẽ đi SPA,

lại dùng tinh dầu để thả lỏng tinh thần một chút, nhưng cuộc sống xa xỉ

như vậy của cô đã sớm kết thúc, bản thân tự xoa bóp vậy.

Tinh

thần Dương Tiểu Oánh gần đây cũng không tốt, trên mặt hai con mắt lúc

nào cũng thâm quầng, bóng dáng hoạt bát như trước đây đã không còn nữa, bình thường khi thi xong cô ấy gần như sẽ nói ríu tí cả ngày, nhưng hôm nay lại im lặng khiến cho người ta có chút cảm giác không thích hợp.

Thật ra không chỉ có hôm nay, từ hôm trước cô ấy đã bắt đầu trở nên im

lặng một cách khác thường. Hải Nhã nghĩ rằng có lẽ là do áp lực thi cử.

"Tiểu Oánh, các cậu nói muốn chuyển đến ký túc xá ở, đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ sắp về nhà rồi.!”

Là một bạn học nữ hai chơi với nhau cười oán giận, hình như sau này bọn họ hình như ở chung phòng.

Dương Tiểu Oánh miễn cưỡng cười: "Đồ nhiều quá, bọn tớ đang sắp xếp."

Cô ấy có thể có bao nhiêu đồ? Hải Nhã mới thật sự là có một rương đầy ắp

đồ và giày, chữa tính đến những đồ vật lặt vặt thường ngày cô vẫn dùng,

cứ như vậy, cô cũng đã nhân dịp lúc thi thu xếp xong rồi, chỉ chờ Dương

Tiểu Oánh nói một tiếng, hai cô sẽ cùng nhau dọn đến ký túc xá, nhưng cô ấy không nói gì, mấy hôm nay không sắp xếp đồ, mỗi ngày đều đóng cửa

không biết làm cái gì.

Sau khi nhiệt tình tạm biệt các bạn học

xong, Hải Nhã nhân lúc hai người đang ở một mình, nhỏ giọng hỏi: "Sao

vậy? Có phải tiểu Trần không vui rồi không?"

Dương Tiểu Oánh vẻ

mặt u ám, gật đầu một cái: "Ừ, anh ấy nghe nói tớ muốn dọn đi túc xá,

liền tắt máy, đã mấy ngày rồi không liên lạc."

Hải Nhã kinh ngạc: "Anh ấy vẫn chưa mở máy?"

"Mở, nhưng mà tớ gọi anh ấy liền tắt. Mượn điện thoại người khác gọi cũng không được, nghe thấy giọng tớ liền cúp.”

Hải Nhã lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, dò tìm số điện thoại

của tiểu Trần muốn gọi, Dương Tiểu Oánh ngăn cô lại: "Không cần đâu, yên tĩnh một chút cũng tốt."

"Tại sao không đến KV Lạc Lai tìm anh ấy?"

Dương Tiểu Oánh vuốt vuốt trán, rất mệt mỏi: "Tớ cũng mệt mỏi rồi, mỗi lần

đều cái nhau vì vấn đề này, đều là tớ hạ mình đi tìm anh ấy, giống như

tớ có lỗi vậy. Cậu nói xem, rốt cuộc tớ có lỗi gì? Đơn giản là yêu

đương không phải sao? Đây cũng không phải chuyện gì lớn."

Đúng là không phải chuyện gì quá lớn, chỉ là không cách nào vừa lòng được chủ

nghĩa đàn ông của tiểu Trần. Đàn ông là một loại sinh vật kỳ quái, thích phụ nữ độc lập một chút, cũng thích cô gái đó giống như dây leo quấn

lấy mình, điều kỳ lạ nhất là, loại yêu thích này lại thường xuyên thay

đổi.