Old school Swatch Watches
Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324451

Bình chọn: 8.5.00/10/445 lượt.

hỉ là thành tích kém, cô bé đối với ngữ pháp tiếng anh

đúng thật là không biết một chữ nào, không biết ở lớp học như thế nào,

thì hiện tại tiếp diễn và thì hiện tại hoàn thành không biết là gì,

giảng cho cô bé nghe, phần đầu nghe xong, phần sau lại quên mất, lúc

nghe giảng bài cũng không chú ý, động một tý là kéo tóc cô hỏi: “Cô

giáo, tóc của cô rất đẹp, dưỡng ở đâu vậy? hơn nữa trên người cô rất

thơm, dùng nước hoa gì vậy?”

Trong đầu đứa bé này chỉ chú ý đến

cách ăn mạc của mình như thế nào, còn nhỏ mà đã xuyên ba bốn lỗ tai,

lông mày được tỉa mỏng như chiêc kim may quần áo, cố gắng khiến bản thân càng lẳng lơ càng phong cách càng tốt.

Hải Nhã thở dài một hới,

cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hoà: "Tiểu Duyệt, không phải mới nói với em rồi à? thì Hiện tại tiếp diễn phía sau phải thêm đuôi ing, em lại quên rồi

à?”

Cô bé giống như không nghe, còn hỏi: "Cô giáo, cô xinh đẹp như vậy, chắc có rất nhiều người theo đuổi?”

Hải Nhã suy nghĩ một chút, nói: "Em bây giờ tuổi còn nhỏ, chờ lớn thêm một

tý lại suy nghĩ đến chuyện này, vây giờ hãy chuyên tâm học tập đã.”

Tiểu Duyệt không thèm cho vào tai, đáp lại: "Thật là quê mùa."

Hải Nhã lệ rơi đầy mặt.

Lúc trở về Dương Tiểu Oánh lại điện thoại cho cô, còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Thấy được chứ?"

Hải Nhã không còn hơi sức để đáp: "Bản thân cô bé không muốn học, cho dù có mời albert Einstein* cũng không được."

(*) albert Einstein: (Anle Anhxtanh) 14 tháng 3 năm 1879–18 tháng 4 năm

1955) là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết

tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại

Bây giờ bọn nhỏ mười bốn mười lăm tuổi đang suy nghĩ gì, cô cũng không đoán nổi. Lúc cô ở tuổi này, mỗi ngày chỉ muốn làm sao để đúng đầu trường,

làm cho cha mẹ được hãnh diện.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ, thì điều

này cũng không có gì đáng giá để khoe, cho dù cô có làm tốt, cũng không

bằng cô bé này sống tùy tiện nhưng rất hạnh phúc, bởi vì cha mẹ cô bé

thương cô bé rất nhiều, cho dù luôn chống đối, nhưng vẫn yêu thương

không bỏ rơi cô bé.

Cô hâm mộ Đàm Thư Lâm giống như hâm mộ cô bé thất thường này,

Cả đêm bị cô gái nhỏ đó lăn qua lăn lại không hề nhẹ, Hải Nhã về nhà vội

vã rửa mặt đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông tin nhắn

điện thoại di động vang, cô nghĩ là Dương Tiểu Oánh, tùy tiện mở ra nhìn qua, trong phút chôc lại bị cái tên trong màn hình hấp dẫn ánh mắt – Tô Vĩ.

Cả ngày hôm qua anh không trả lời lại cô, làm cô có chút lo

lắng, mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có mấy chữ rất đơn giản: "Gạt tàn

rất sạch sẽ, cám ơn."

Hải Nhã trên một khuôn mặt tươi cười, ngược lại lại nghĩ đến chiếc gạt tàn được đam như một con nhím, suy nghĩ thật lâu, lại trả lời lại: “đừng hút quá nhiều thuốc, không tốt cho sức

khỏe”

Gửi xong tin nhắn mõi cảm thấy hối hận, cảm thấy bản thân không nên nói như vậy, cũng không có tư cách nói như vậy.

Nhưng lại trả lời rất nhanh: "Được."

Cô cảm thấy trên mặt nóng bừng, vì đoạn tin nhắn thân mật này, có chút không thể tin, lại có chút lo lắng.

Không kìm lòng được khôi phục trở lại: "Ngủ ngon, Tô Vĩ."

Một lát sau, âm thanh tin nhắn lại nhẹ nhàng vang lên, âm thanh giống như trong mơ vậy, anh viết: "Ngủ ngon, Hải Nhã."

Nhịp tim của Hải Nhã bỗng nhiên đập rất nhanh, lúc này không còn buồn ngủ nữa, đứng dậy tìm áo khoác của anh.

Bên trái túi áo khoác vẫn còn dư lại khoảng một trăm tệ, bên phải túi là một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa màu vàng.

Ngây ngô một lúc lâu, cô từ từ đem hộp thuốc lá ra, rút ra một cây, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi.

Hành động này có ý nghĩa gì? Cô không muốn nói ra, không muốn suy nghĩ vấn đề này.

Mùi thuốc lá gay mũi làm người ta trầm mê, cô thậm chí cũng không muốn thắc mắc về thân phận của anh, tại sao anh theo đuổi cô, tại sao lại đối xử

tốt với cô như vậy.

Trên đời này không có một người nào giống như cô khát vọng được người ta yêu thương.

Anh là ma túy của cô, mà cô đã bắt đầu nghiện. "Tiểu Duyệt, giống như get, sit là động từ, phải thêm đuôi ing ở thì này, nếu kết thúc là hai phụ âm..."

Hải Nhã chỉ vào chỗ sai trên bài thi, cố gẳng giải thích từng tý từng tý

một. cô đã dạy kèm cô bé được hơn một tuần rồi, cuối cùng cũng dạy cô bé biết sử dụng thì hiện tại tiếp diễn lúc nào, chẳng qua vấn đề luôn nối

gót nhau mà tới, bây giờ cô bé lại lâm vào vòng luẩn quẩn làm thế nào để thêm đuôi –ing sau động từ không có cách nào thoát khỏi được.

Tiểu Duyệt rất tức giận: "Chúng ta là người tại sao lại muốn học tiếng của

mấy tên giặc tây! Còn phải thi cử! lại còn phải cho điểm!"

Hải

Nhã lau mồ hôi, bất đắc dĩ cười gượng: "Chúng ta bây giờ không nghiên

cứu vấn đề cao thâm này, em xem chị làm sao để thêm đuôi _ing cho động

từ….”

Lúc Giảng bài, hầu hết thời gian Tiểu Duyệt đều thất thần,

trong ánh mắt của cô không biết lại thấy thứ gì trên người Hải Nhã, hau

mắt tỏa sáng tiến lại gần, cầm ống tay áo của cô lên. Luôn miệng nói:

“Cô giáo! Bộ quần áo trên người cô em đã xem trên bìa tạp chí! Là đồ

thật à? Thật là đẹp!"

Hải Nhã cúi đầu xem một chú