
t, Tô Vĩ
cũng không để lại mảnh giấy nào, trên bàn có để một chiếc túi giấy của
quán M, chắc hẳn là buổi sáng anh ăn xong vứt ở đây.
Hải Nhã đem
những thứ trên khay trà dọn dẹp sạch sẽ, dùng khăn lông đã nhúng qua
nước nóng, tiện thể lau chiếc gạt tàn bị anh cắm đầu thuốc như con nhím
đặt trên bệ cửa sổ đến không nhiễm một hạt bụi nào – thật ra thì cô hoàn toàn không phải làm những việc này, Tô Vĩ chắc chắn sẽ không để ý,
nhưng cô vẫn làm, giống như làm thế này cô mới yên tâm.
Làm xong hết mọi việc, Hải Nhã cầm bút lên, nghiêm túc chăm chỉ viết lại cho anh một tờ giấy:
"Cám ơn anh, Tô Vĩ. Áo khoác và khăn quàng cổ em nhất định sẽ giặt sạch sẽ rồi trả cho anh.”
Nhất định phải nói lời cảm ơn với anh, nhưng viết như vậy hình như lạnh nhạt quá. Cô dùng bút xóa đi, viết lại:
"Cám ơn anh đã tốt bụng giúp đỡ em, em rất biết ơn. Chiếc áo và khăn quàng
cổ em sẽ giặt sạch lần sau sẽ trả lại cho anh.”dღđ☆L☆qღđ
Tại sao
cô lại cảm thấy những lời này quá khách sáo, Hải Nhã cắn đầu bút ngây
ngốc một lúc lâu, còn thêm một câu: “PS: trong túi áo có 200 tệ, lần sau sẽ trả anh.”
Thêm một câu ngược lại càng thêm xa lạ, Hải Nhã dứt khoát vứt bỏ, đem tờ giấy ghi chép vo thành một cục vứt trong thùng
rác, mặc chiếc áo áo khoác rộng của anh, xuống tầng thuê xe.
Khi
về đến nhà, Dương Tiểu Oánh quả nhiên đã không có ở đây, lúc trước cái
ly trà bị cô làm ngã lăn cũng đã được rửa sạch đặt trên kệ. Hải Nhã ngồi trên ghế sofa một lát, không biết tại sao, cảm thấy rất buồn bực.
Không thể không có việc gì làm khiến tâm trạng mình đi xuống như vậy được, cô muốn tìm cho mình việc gì đó để làm, nếu không cô đơn ở đây, sẽ chỉ làm cô cảm thấy yếu đuối và bất lực. cô không muốn mỗi lần mẹ gọi điện đến, chính là một lần sợ hết hồn hết vía, không muốn đối mặt với nước mắt
cũng như lời chỉ trích của mẹ. Lại càng không muốn lấy sự mềm yếu hay
cứng rắn ép buộc, để mỗi lần đi tìm Đàm Thư Lâm tự rước lấy nhục.
Cô mãi mãi không thể quên được ngày hôm đó cô ở dưới ngọn đèn đường hết
lần này đến lần khác lưỡng lự, nỗi tuyệt vọng không còn chỗ để đi, cũng
không thể quên được ngày hôm qua tức giận mà chạy như điên.
Cô đã mệt mỏi. dღđ☆L☆qღđ
Mở tờ báo ra, Hải Nhã lại một lần nữa chăm chú đọc tin tức tuyển dụng, cô
ngại không muốn nhờ Dương Tiểu Oánh, lần trước cô ấy giúp, kết quả được
nửa đường cô lại bỏ mặc không làm, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng
trong lòng cô ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác về cô.
Tuyển dụng
qua báo chỉ phần lớn đều yêu cầu kinh nghiệm làm việc, Hải Nhã nhìn một
lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một công việc từ trong đó, một quán cà phê ở trung tâm thành phố muốn tuyển một nhân viên phục vụ, yêu cầu 25 tuổi
trở xuống, ưu tiên tuyển dụng sinh viên làm thêm, chuyên ngành tiếng anh thì càng tốt..
Cô lập tức gọi điện thoại qua, đối phương nghe
nói cô đang là sinh viên, hình như cảm thấy rất hứng thú, hẹn gặp nói
chuyện ở quán cà phê lúc 3 giờ chiều.
Thời gian vẫn còn nhiều,
Hỉa Nhã xử lý mái tóc dài của mình, thậm chí còn đeo một món trang sức
rất trang nhã, thay một chiếc áo khoác màu nâu nhạt mới mua, nhìn trước
sau xác định không có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị tinh thần ra cửa
đi phỏng vấn.
Quản lý quán cà phê tuổi không lớn lắm, bộ dáng
chắc hơn 30 tuổi, đầu tiên lúc thấy cô thì có chút sững sờ, tùy tiện hỏi mấy vấn đề đã giữ cô lại, mặt khác lại quay đầu lại nói đùa với nhân
viên: "Nhìn xem, tiệm chúng ta sau này có một người đẹp trong quán rồi.”
Chuyện khác thì thôi, Hải Nhã từ nhỏ đến lớn hầu như mỗi ngày đều nghe thấy
người khác khen cô xinh đẹp, đã sớm không có cảm giác gì, không hề có
phản ứng, vì không có cảm xúc gì về chuyện này nên trong mắt quản lý lại trở thành bình tĩnh, vốn dĩ muốn nói mời cô đi ăn cơm tối hay gì đó,
nhưng lại quá xâu hổ không nói ra lời.
Cuộc đời thường có những
chuyện khéo như vậy, Hải Nhã vừa mới chấp nhận công việc đi ra khỏi quán cà phê, thì Dương Tiểu Oánh gọi điện đến:
"Hải Nhã, cậu không
phải là muốn tìm một công việc gia sư à? tớ có một người bạn ở đây, thân thích nhà cô ấy có một cô con gái đang học sơ trung, thành tích rất
kém, người trong nhà đang rất lo lắng. Tớ nhớ rõ điểm thi đại học của
cậu cũng rất tốt? có muốn xem một chút hay không? Tiền lương cuối tuần
sẽ trả.”
Hải Nhã muốn nói cô đã có việc rồi, nhưng Dương Tiểu
Oánh đã mấy lần giúp cô, nói sao cũng không thể khiến cô ấy mất công vô
ích, vì vậy đã lập tức đồng ý: "Được, không thành vấn đề. Cám ơn cậu,
tiểu Oánh."
Dương Tiểu Oánh cười: "Khách khí gì? Đúng rồi, nhà đó muốn cậu dạy thêm môn tiếng anh. Tớ nhắc trước cậu một câu, đầu đứa bé
đó thật sự giống như một cục đá, cứ qua loa là được, không cần quá
nghiêm túc đâu.”
Giống như đá? Có ý gì?
Hải Nhã không hiểu ra sao, trước tiên đến tiệm sách mua một bộ sách khảo sát tiếng anh
dành cho học sinh sơ trung, cô chăm chỉ nghiêm túc ôn tập lại một ít ngữ pháp. Buổi tối ngày hôm sau rất tự tin đến nhà người ta.
Sau đó, trong nháy mắt cô đã hiểu được lời mà Dương Tiểu Oánh nói đầu giống như đá là có ý gì.
Đứa nhỏ này đâu c