
bởi vì trong phòng rất ấm nên cháo vẫn còn nóng hổi . Cô vừa ăn vừa
buồn cười, cũng không biết cười mình khẩn trương hay cười hắn vì cô mà
cả đêm không về, hay là cười sự mất mác thoáng qua trong lòng chống đối
của mình.
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon giấc.
Giường rất
lớn, tất cả chăn gối trên người đều là mùi của Tô Vĩ, anh là chủ cái nhà này, tất cả đều có mùi anh. Cô trằn trọc trở mình nằm trong mùi vị này, đáy lòng hơi lâng lâng giống như từ thân thể đến linh hồn đã rơi xuống sân khấu, rơi xuống rất vui vẻ.
Ở chỗ này, cô được tự do.
Loáng thoáng,
hình như nghe thấy có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện. Hải Nhã lật
người cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, mới phát hiện đã hơn
chín giờ sáng rồi. Cô cũng không nhớ được mình đã ngủ từ lúc nào, bây
giờ còn cảm thấy cả người bủn rủn, rất buồn ngủ, trong chăn lại ấm áp
như vậy, thật sự không muốn thức dậy, định nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Mãi cho đến phát giác giọng đó là của một người đàn ông, Hải Nhã mới giật
mình, nhớ đến mình đang ở nhà Tô Vĩ, lập tức lật người xuống giường mặc
quần áo.
Tô Vĩ đã trở lại? cô soi gương nhanh chóng sửa sang đầu
tóc đang rối của mình lại, không biết mình lúc này ra ngoài có được hay
không. Anh dẫn người đến nhà chơi sao? Đang nói chuyện?
Cửa không khóa, Hải Nhã len lén ló đầu ra ngoài nhìn quanh, Tô Vĩ đang đứng đối diện với cửa sổ phòng khách nói chuyện điện thoại, trong tay cầm
một điếu thuốc thơm, khói xanh lượn lờ.
Giọng nói của anh không được ổn, lạnh lẽo, thậm chí còn chứa cả sự tức giận, là vẻ mặt mà cô chưa từng được tiếp xúc qua.
"Ở chỗ tôi không có ai cặn bã như vậy." Anh nói, "Nó không phải người phía bên tôi."
Bên đầu bên kia điện thoại giọng nói của người kia rất lớn, còn có âm thanh ầm ĩ, hình như anh đang muốn bóp chặt điện thoại. Tô Vĩ hít một hơi
khói thật sâu, rồi đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn đập tắt thuốc,
giống như suy nghĩ gì đó một lúc, lại tiếp túc bấm một dãy số, đợi rất
lâu đối phương mới nhận, anh nói. Giọng nói cũng dần dần trở nên bình
tĩnh hơn, nghe không ra một chút sơ hở nào: "Chú Thành, là cháu, gần đây vận may như thế nào?"
Câu nói kế tiếp cũng không nghe nữa, cô im lặng ngồi trở lại trên giường, bắt đầu ngẩn người.
Bây giờ nghĩ lại, Cô đối với người tên Tô Vĩ này, thật ra chẳng biết về
điều gì, nhìn thấy nghe thấy, chỉ có một chút ánh sáng ôn nhu bên cạnh
sườn mặt, giống như anh cần phải dịu dàng như thế, chính chắn là một
thân sĩ làm tốt mọi chuyện.dღđ☆L☆qღđ
Cô dường như phát hiện ra anh chưa bao giờ lộ bộ mặt khác, cũng chính là bộ mặt mà cô chưa bao giờ thật sự suy nghĩ đến.
Giấu mình trong nơi tăm tối nhất của thành phố khổng lồ này, anh cũng tham
dự trong đó, nên bên trong có bao nhiêu điều cô không biết cũng như
không hiểu rõ sự tăm tối và thủ đoạn – nhìn biểu hiện lúc vừa rồi của
anh thì đã đoán ra manh mối, Tô Vĩ như vậy thật xa lạ, làm người ta sợ.
Anh tại sao lại gia nhập vào xã hội đen? Tại sao anh lại sống một thân một mình ở thành phố này? người nhả anh đâu? Bạn bè nữa?
Anh lại một chữ cũng không nói với cô.
Giọng nói trong phòng khách không biết đã ngừng từ lúc nào, Hải Nhã trong
phút chốc hốt hoảng, không biết mình có nên giả vờ ngủ hay không, hay là dưt khoát đi ra đó. Do dự một lát, đợi đến lúc cô kịp phản ứng, đã cởi
áo khoác chui vào trong chăn ngủ say rồi.
Bất kể như thế nào, để cho người khác phát hiện mình đang nghe trộm, thật sự không thể nào vui vẻ được.dღđ☆L☆qღđ
Tiếng bước chân rất nhỏ dừng lại trước cửa, sau đó lại nhanh chóng đi xa, Hải Nhã nín thở trầm ngâm đợi một lúc lâu, bên ngoài một chút tiếng động
cũng không có, cô chờ chờ, không biết đã ngủ từ lúc nào, cho đến khi bị
tiếng chuông điện thoại đi động đánh thức, cô ngây ngốc nhận điện thoại, giọng nói của Dương Tiểu Oánh có lo sợ như nổ tung bên tai: “Hải Nhã!
Cậu không sao chứ? Lão Trương mới nói với tocws hôm qua cậu tìm, mà điện thoại di động của tớ lại hết pin. Mới xạc đầy. tớ về nhà phát hiện cậu
không có ở đây! Có chuyện gì sao?”
Hải Nhã dụi mắt, buồn ngủ mê man giải thích: "Không có gì. . . . . . hôm qua tớ ra ngoài quên mang theo chìa khóa. . . . . ."
Dương Tiểu Oánh kinh ngạc: "Cả đêm không về, vậy cậu ở đâu?"
Hải Nhã im lặng một lát, rồi lắp bắp nói dối: "Tớ.. tớ đến khách sạn ngủ một đêm, còn chưa thức dậy.”
Dương Tiểu Oánh bật cười: "Có chỗ ở là tốt rồi. Tớ phải đi làm ngay, chìa
khóa tớ để dưới tấm đệm trước cửa ra vào nhé, cậu về có thể trực tiếp mở cửa. Tối nay tớ vẫn không về, cậu không cần chờ tớ.”
Cho đến lúc cúp điện thoại, Hải Nhã mới mơ mơ màng màng phản ứng kịp, Dương Tiểu
Oánh tối ngày hôm qua cũng không còn về nhà có phải hay không? Tối nay
cũng không về, vậy cô ấy ngủ đâu?
Nhìn xem thời gian, đã sắp đến 12 giờ, Hải Nhã cảm giác mình không thể cứ ở
nhà người khác ngủ như vậy, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt. Ra
cửa lặng lẽ nhìn một vòng, trong phòng hình như không có ai, Tô Vĩ đã đi rồi sao?
Không biết vì sao, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, quay đầu nhìn trên khay trà một chú