Insane
Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324935

Bình chọn: 8.00/10/493 lượt.

tim không? Tiểu yêu nữ, vô liêm sỉ, thủy tính dương hoa (1), có trượng

phu rồi còn đi câu dẫn công tử nhà ta.”

(1) Thủy tính dương hoa: chỉ phụ nữ lẳng lơ.

Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh, “Đừng quên

ta là ai? Ta là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh. Lương tâm ta từ tám trăm năm trước

đã bị chó tha rồi. Nếu như ngươi không phục, ta có thể moi tim ngươi ra ném cho

chó ăn.” Người này thực sự có thành khiến với nàng, lời nói quá mức khó nghe.

“Cô có biết không, ngay sau khi cô rời khỏi công tử,

công tử ngày nào cũng uống rượu tới say mèm. Cô có biết không? Bởi vì mối quan

hệ với cô, công tử cùng lão gia hầu như đoạn tuyệt quan hệ. Bởi vì mối quan hệ

với cô, công tử thà tuyệt tình phụ tử cũng không muốn lấy Vân tiểu thư. Công tử

nhà ta có chỗ nào không tốt, công tử toàn tâm toàn ý yêu cô, cô tại sao lại đối

xử với công tử như vậy? Công tử xuất thân con nhà thế gia, võ công cao cường,

văn chương lưu loát, thế gian này được bao nhiêu nam nhân có thể so sánh. Cô

tại sao không thể thích công tử? Tại sao muốn làm tổn thương công tử? Công tử

chịu nghe lời khuyên của ta, chịu lấy Vân tiểu thư. Vốn tưởng công tử có thể

dần dần quên được cô, thế nhưng tại sao cô lại xuất hiện? Cô không thấy công tử

gần đây rất mãn nguyện sao? Đó là vì cô. Thế nhưng nếu một ngày nào đó cô lại

bỏ đi, nếu như cô bỏ đi, không phải công tử sẽ càng thương tâm sao? Nếu cô

không thương công tử, thỉnh cách xa công tử một chút, đừng xuất hiện trước mặt

công tử nữa.” Phương Hãn vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đùng đùng nổi

giận. Những điều hắn nói đều là sự thực, nữ nhân này hầu như đã hủy hoại công

tử. Ngay sau khi nữ nhân này rời đi, công tử toàn tâm toàn ý lao đầu vào việc

buôn bán, hầu như điên cuồng, trong vòng mấy tháng, đã hoàn toàn tiếp nhận công

việc làm ăn của Phương gia. Đến tối, công tử uống cho đến say mèm, cả trong mơ

cũng đối với nữ nhân này nhớ mãi không quên. Vất vả lắm công tử mới đứng lên

nổi, đồng ý tiếp nhận Vân tiểu thư, tại sao nữ nhân lại xuất hiện? Nữ nhân này

là người hay là yêu quái, là yêu quái có khả năng hủy diệt Lãnh Tâm Công Tử,

bởi vì nàng, công tử đã không còn là chính mình nữa.

Cho tới bây giờ Bạch Mạn Điệp cũng không nghĩ tới sự

tình lại thành ra như vậy. Chưa từng nghĩ tới Phương Chấn Hiện lại si tình với

nàng đến vậy. Nàng xấu hổ cúi đầu, lùi lại vài bước, “Xin lỗi.” Không phải nàng

cố ý xuất hiện, ai biết được bọn họ lại chạm mặt nhau chứ.

Phương Hãn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đó của Bạch Mạn

Điệp, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình dường như hơi quá đáng, thái độ cũng mềm

mỏng đi rất nhiều, “Bạch cô nương, ta xin cô, nếu như muốn tốt cho công tử,

thỉnh rời đi được chứ?”

Bạch Mạn Điệp thì thào, “Ta biết.” Nàng thực sự là tai

họa mà, đi tới đâu cũng hại người ta thê thảm.

Khi Bạch Mạn Điệp rời đi, để lại cho Phương Chấn Hiên

một lá thư. Nàng thừa nhận chính nàng hại hắn, nàng không thể tiếp tục ở bên

cạnh hắn nữa. Hai người ở cạnh nhau càng lâu, hắn càng khó buông tay được, chi

bằng hai người sớm tách ra. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, mong rằng

thời gian có thể làm lành vết thương trong trái tim hắn. Mong rằng một ngày,

hắn có thể quên nàng, gặp được nữ nhân hắn yêu thương. Nàng thừa nhận mình có

lỗi với hắn, thế nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng.Nàng vô phương ép buộc

bản thân mình thương hắn, chỉ có thể nói một câu, xin lỗi.

Chết tiệt, nàng thực sự đi rồi. Nàng lừa hắn là ra

ngoài mua điểm tâm, rốt cuộc lại để lại một phong thư mà chạy trốn mất tăm mất

dạng. Phương Chấn Hiên giận đến mức không thể kiềm chế được, mắng Phương Hãn

một trận.

“Tại sao nàng lại bỏ đi? Để lại cho ta một giấc mộng?

Tại sao phải đi chứ? Ta không cầu gì hơn, chỉ muốn được làm bạn bên cạnh nàng.

Hắn rõ ràng không tốt với nàng, tại sao nàng còn nhớ tới hắn?” Thái độ của Bạch

Mạn Điệp đối với hắn thật sự rất kém, hắn tại sao còn nhớ tới nàng? Hắn uống

rất nhiều rượu, nửa tỉnh nửa say, trên mặt đất chỗ nào cũng chất đầy bình rượu.

“Thật sự thích ả đến vậy?” Trong đêm tối, một bóng đen

hắt lên trên cửa. Từ vóc người có thể nhìn ra, đây là một nữ tử rất xinh đẹp.

“Vô phương cứu chữa.” Phương Chấn Hiên mơ hồ trả lời.

“Ngươi chưa từng nghĩ tới người thích ngươi sao?”

“Thích ta thì thế nào? Ta vẫn chỉ thích một mình

nàng.”

“Không còn chỗ trống nào sao?”

“Không có.”

Âm thanh của cái bóng kia bỗng dưng kích động, “Ả rốt

cuộc có chỗ nào tốt, tại sao ngươi đối với ả thì một lòng một dạ, còn đối với

ta lại thế này?”

“Nàng trong mắt ta là độc nhất vô nhị, còn ngươi cái

gì cũng không có.”

“Ta kém ả chỗ nào?”

“Hai người căn bản không thể so sánh.”

“Luận diện mạo, luận gia thế, ta có chỗ nào thua ả?”

“Chí ít nàng sẽ không vì chiếm được một người nam nhân

mà dùng tới xuân dược, chí ít nàng sẽ không đuổi theo một nam nhân không thương

nàng khắp nơi. Chí ít, nàng không đê tiện như ngươi. Từ ngày ngươi hạ xuân dược

với ta, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được, chỉ cần nhìn thấy ngươi,

lòng ta chỉ nảy sinh ác cảm. Ta biết ngươi yêu ta, thế nhưng ý niệm