
n vàn, đừng lãng phí thời gian nữa.
Quân Tùy Phong hôn lên môi nàng, triệt để thực thi
hành vi của “sách lang”, đem Thủy Tịch Linh ăn đến một khớp xương cũng không
còn.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, có giai
nhân làm bạn. cuộc sống thật sự hạnh phúc a.
Bạch Mạn Điệp rất có lương tâm cho phép Thủy Tịch Linh
cùng Quân Tùy Phong nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, bắt đầu thương lượng chuyện
giải độc. Mạng người quan trọng, không thể chờ được nữa.
“Này, tam muội, sư phụ, trước tiên xin nói rõ, con
không phải không tin y thuật của hai người… nhưng… có thể đem chó ra thí nghiệm
trước, được chứ?” Rõ ràng là không tin y thuật của người ta mà.
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói,” Đại tỷ, tỷ yên tâm đi,
thiên hạ không có độc gì muội giải không được, cho dù là độc đại tỷ phu trúng
cũng có thể giải.” Nàng chưa bao giờ thất thủ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Vô Danh vỗ vỗ vai nàng, “Đúng vậy đúng vậy, tiểu hồ
điệp, giải dược này tiêu hao không ít dược liệu trân quý, con cư nhiên lại cho
chó ăn, không thấy hơi quá đáng hả?” Trong đó còn có hạt tuyết ngàn năm, đem
cho chó ăn thật sự quá lãng phí.
Bạch Mạn Điệp mạnh mẽ trợn mắt, “Con van người, chỉ vì
muốn tốt cho huynh ấy thôi, vì an toàn của huynh ấy. Nếu có chuyện gì không hay
xảy ra, chẳng phải con sẽ thành quả phụ.”
Nếu ai đó xảy ra chuyện gì, bất hạnh nhất chính là
nàng a.
Đông Phương Vũ nắm lấy tay nàng, “Ta sẽ không chết.”
Nữ nhân này đang làm sao vậy? Mở miệng ra đã nói chuyện không hay, thực sự muốn
hắn chết thế sao? Nhưng mà, hắn rất cảm động, nàng thất thố như vậy, cũng vì lo
cho hắn.
“Đại tỷ, ngoại trừ đại tỷ phu, tìm đâu ra một người
trúng ba năm sinh tử? Càng không thể tìm chó.” Diệp Lăng Tương khách sâu kinh
nghiệm, đại tỷ đã ngốc hết thuốc chữa rồi. Nếu ngày nào đó lão công nàng trúng
độc, nàng cũng biến thành ngu ngốc.
“Không phải nói lấy độc trị độc sao? Ta nói tìm chó
thử xem độc tính có đủ mạnh hay không, nếu là quá mạnh, trước tiên nên xem
lại.” Chó với người căn bản là khác nhau.
“Đại tỷ, ba năm sinh tử rất đặc thù, lấy độc trị độc
đương nhiên là cần kịch độc. Tỷ yên tâm, muội cùng sư phụ đã tính toán đúng
phân lượng, không sao đâu.” Nếu là thiếu độc, làm sao gọi là lấy độc trị độc
đây?
Bạch Mạn Điệp vẫn khăng khăng kiên quyết, “Nếu như
không được, đem hạt tuyết còn chừa lại cho ta dùng luôn đi? Kỳ thực không cần
lo lắng cho ta, trước tiên giải độc trên người huynh ấy trước.” Ích kỷ như Bạch
Mạn Điệp cư nhiên khẳng định nhường lại hạt tuyết, trời giáng đại hồng thủy sao?
Đương nhiên không phải rồi, chỉ là nữ nhân một khi rơi vào ái tình, đều trở nên
ngốc như vậy.
Thủy Tịch Linh bất đắc dĩ, “Đại tỷ, chúng ta chỉ là
thử thôi, tỷ đừng có gấp như vậy.” Ai không biết còn tưởng nàng là lang băm,
tốt xấu gì nàng cũng là thiên hạ đệ nhất cao thủ dụng dộc, vậy mà đối với nàng
không có chút lòng tin.
Bạch Mạn Điệp cả người không được tự nhiên, “Chính bởi
vì thử nên ta mới gấp. Thử độc, nói nghe rất kinh khủng. Nếu người trúng độc là
Tùy Phong, muội có thể bình tĩnh như vậy sao.”
“Đại tỷ, bởi vì không nắm chách nên muội mới tính từ
từ giải, làm theo trình tự, mỗi ngày cho tỷ phu dùng một chút giải dược, bảy
ngày sau toàn bộ giải dược mới dùng xong. Nếu trong khoảng thời gian đó có xảy
ra chuyện gì, muội đều chuẩn bị ứng phó cho tốt, tỷ yên tâm được rồi.”
“Nhưng mà… nhưng mà… trước tiên tìm con chó nào đi,
tìm mèo cũng được, nếu không thì tìm trâu…”
“Đại tỷ, lấy độc trị độc không còn cách nào thử được
nữa.” Giải dược vốn là độc dược, muốn thử là thử thế nào đây? Vô luận thử thế
nào, “vật” thử độc cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Nhưng mà… ai da, thực sự có nắm chách không? Nếu như
có chuyện gì chách ta khóc chết quá.”
Bạch Mạn Điệp đang làu bàu dai dẳng đột nhiên câm
miệng lại, bởi Thủy Tịch Linh đã nhân lúc nàng sơ ý, điểm thụy huyệt của nàng.
Tốt hơn là ngoan ngoãn ngủ đi.
“Lưu Ly, Phỉ Thúy, đưa tiểu thư vào nghỉ ngơi.” Đại tỷ
mà còn ồn ào nữa thì vĩnh viễn cũng không thử được.
“Làm vậy được hay không?” Diệp Lăng Tương kháng nghị,
đại tỷ tỉnh dậy nhất định sẽ giận lắm.
“Đại tẩu quá quan tâm đại ca, mà quan tâm tách loạn.
Quá trình thử thuốc mất ít nhất hai canh giờ. Nếu không muốn đại tẩu cằn nhằn
liên miên suốt hai canh giờ thì tốt nhất là để tẩu ấy ngủ đi.” Càng đỡ cho đại
tẩu vì quá kích động mà sinh bệnh.
“Nói cũng đúng.” Đại tỷ sau khi mất trí nhớ đã trở nên
rất nóng nảy.
“Được rồi, bắt đầu đi, đừng nhiều lời vô ích.” Vô Danh
đã phi thường không nhịn được, mấy người thanh niên này nói nhiều quá, khiến
lão nhân hắn không được yên bình.
“Được, ở đây tất có có năm loại dược, mỗi loại nửa
thìa, dùng chung với rượu nóng. Khi ngâm mình trong dược thủy, vận công bức
độc. Khoảng nửa canh giờ sau, tỷ phu nhất định sẽ phát nhiệt hoặc có cảm giác
là vậy, trong bụng giống như bị lửa thiêu đốt, cực kì thống khổ. Nhưng không
sao, đâu chỉ là hiện tượng bình thường. Nếu thực sự hữu hiệu, nhất định có thể
bức độc. Nếu mặt tỷ phu chuyển xanh, hoặc sau hai canh giờ không thể bức độc ra
k