
thế, lấy được
Thánh linh châu tỉ lệ sẽ cao hơn.
Đông Phương Vũ dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này, tâm
tư đủ độc, sau này ngàn vạn lần đừng đách tội với nàng.
Tống Cảnh Nhân vì phu nhân đột nhiên trúng độc, sốt
ruột đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, đại phu hết người này đổi sang người khác, tất
cả đều thỉnh hắn chuẩn bị hậu sự. Chính hắn cũng biết sơ về y thuật, biết rằng
phu nhân trúng độc, nhưng lại không biết là trúng phải độc gì, càng không có
cách giải độc. Tuy rằng chỉ còn chút hơi tàn hắn cũng không thể buông tay, đang
chuẩn bị đi tìm Độc nương tử.
Đương lúc tất cả mọi người đang vội vàng thu dọn đồ
đạc, Bạch Mạn Điệp mất tích đột nhiên xin cầu kiến.
“Bạch cô nương, có chuyện gì?” Hắn đã bỏ qua mấy lời
khác sáo, càng không kịp hỏi nàng đã đi đâu, bình an là tốt rồi. Tiết kiệm thời
gian, trực tiếp nhập đề.
Bạch Mạn Điệp liếc hắn một cái, thình lình hỏi, “Tống
lão gia, xin hỏi Thủy Phù Dung rơi xuống vực đã bao lâu rồi?” Nàng sẽ bất ngờ
hỏi, nếu như hắn thực sự đối với Thủy Phù Dung có tình, nhất định sẽ nói ra, mà
còn là đáp án chính xác.
“Hai mươi mốt năm lẻ một tháng.” Hắn hầu như không cần
suy nghĩ liền thốt ra. Tình cảnh Phù Dung rơi xuống vực, hắn cả đời cũng không
quên a. Hắn không nghĩ tới đột nhiên Bạch Mạn Điệp lại hỏi vấn đề này, nhất
thời không có nhiều phản ứng lắm.
“Đa tạ.” Bạch Mạn Điệp sách mặc biến đổi.
Vô luận sinh nhật nàng là ngày nào, cũng tuyệt đối là
nữ nhi của Tống gia. Trước khi nàng xuyên không, bà ngoại nói thân thể này đã
hơn hai mươi tuổi, nàng ở cổ đại đã hơn năm tháng. Nói cách khác thân thể này
ít nhất cũng hai mươi tuổi lẻ năm tháng, thậm chí còn có thể lớn hơn. Thùy Phù
Dung hai mươi mốt năm lẻ một tháng trước rơi xuống vực, như vậy, sau khi Thủy
Phù Dung rơi xuống vực bảy tháng, Bạch Mạn Điệp mới sinh ra, mới có thể là sáu
tháng, năm tháng, tóm lại là chưa tới bảy tháng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai
cũng nghĩ ra Thủy Phù Dung trước khi rơi xuống vực đã mang thai. Tình nhân của
Thùy Phù Dung, Tống lão gia, rất có thể chính là cha của hài tử đó.
“Bạch cô nương, tại sao cô lại hỏi vấn đề này?” Trong
lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc.
“Tống phu nhân đang trong tình trạng rất nguy kịch?”
Bạch Mạn Điệp cố ý đi thẳng vào chính sự, nếu đã xác định rồi, trực tiếp bàn
bạc giao dịch.
“Thực không dám giấu giếm, chuyết kinh hiện đang bị đe
dọa tính mạng. Độc nàng trúng thập phần kì quái, lão phu chỉ có thể đi cầu Độc
Nương Tử.”
Bạch Mạn Điệp tự tiếu phi tiếu ngồi xuống, bắt chéo
hai chân, “Khỏi cần tìm, tam muội ta sẽ không cứu bà ấy đâu. Ta đã dùng bồ câu
đưa thư cho tam muội rồi, nhất định sẽ không cứu.”
Tống Cảnh Nhân mặt mày trắng bệch, nàng thực sự là Vô
Ảnh La Sát sao? Vì sao không cứu thê tử của hắn? Hai người từng có thù hận gì.
Bạch Mạn Điệp cười lạnh, “Đừng hoài nghi, ta chính là
Vô Ảnh La Sát trong truyền thuyết. Ta và phu nhân ngươi trước nay không thù
không oán, nhưng bà ta đáng chết. Biết tại sao không? Bởi vì bà hạ độc ta.
Trong hương liệu bỏ thêm “Mỹ Nhân túy”, trong trà của ta lại bỏ vào “Vô Tâm
thảo”. May mà ta có dùng qua giải độc hoàn của tam muội, bắc độc bất xâm, may
mắn chỉ ngất xỉu. Trong lúc ngất đi, tôn phu nhân tưởng ta đã chết, ý đồ dùng
Hóa Cốt tán hủy thi diệt tích. Là một vị bằng hữu đi ngang đã cứu ta, sẵn tiện
đem trà ta uống qua đổi ngược cho tôn phu nhân dùng. Nói đúng ra, bà ta tự làm
tự chịu.” Mỗi khi xuất ra tư thế Vô Ảnh La Sát, trên người nàng luôn có một
loại lãnh đạm trời sinh, khiến người người sợ hãi.
Tống Cảnh Nhân sách mặt càng chuyển xấu hơn, Vô Ảnh La
Sát, Tống gia đách tội không nổi a. “Nàng vì sao lại muốn hại cô.” Không có lý
do a.
Bạch Mạn Điệp làm như vô tình nói, “Không có gì, bởi
vì nương ta trùng hợp tên gọi Thủy Phù Dung.” Cũng trùng hợp là lão tình nhân
của ông.
“Cô nương nói…” Tống Cảnh Nhân toàn thân khẽ run, đứng
dậy, “Nương cô đích thực là Thủy Phù Dung?” Nàng hỏi Thủy Phù Dung rơi xuống
núi là khi nào, chẳng lẽ nàng thực sự là nữ nhi của Thủy Phù Dung?
Bạch Mạn Điệp khoát tay trả lời, “Đúng vậy, Thủy Phù
Dung, cung chủ Hồng Nhan Cung của hơn hai mươi năm về trước, là… bằng hữu của
Tống lão gia ông. Tống phu nhân không biết trùng phải tà thuật gì, sau khi biết
sinh nhật của ta, kiên quyết nói ta với ông có quan hệ, không thể không giết
ta.”
Tống Cảnh Nhân đã không còn đứng vững được nữa, tay
vịn vào ghế, run rẩy hỏi, “Sinh nhật của cô là…” Hắn không biết Thủy Phù Dung
mang thai, nhưng hai người đã làm cái gì hắn hiểu rõ.
Bạch Mạn Điệp lạnh nhạt trả lời, “Xin lỗi, không quan
trọng, với ta mà nói, không quan trọng chút nào.”
Tống Cảnh Nhân ngã ngồi trên ghế, “Nói vậy… con thực
sự là…” Phụ tử thiên tính a, hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã thấy nàng
rất quen thuộc.
Bạch Mạn Điệp càng thêm lạnh lùng, “Đúng, nhưng trong
lòng hiểu rõ là được rồi, không cần nói ra, ta cũng không muốn nói rõ ra như
vậy.”
Bạch Mạn Điệp trong lòng cầu khẩn: Thủy Phù Dung ở
trên trời linh thiêng đừng có trách ta, ta đã không vì người đòi lại công đạo.
Nếu hắn thực sự