Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325260

Bình chọn: 7.00/10/526 lượt.

lông, nhanh tay phác họa trên giấy Tuyên Thành ngọc bản.

[Tuyên Thành ngọc bản: loại giấy bản đẹp màu trắng dày, rất bền, dùng để viết

hoặc vẽ'>

Đàm Xuyên nhân lúc đặt khay xuống bàn, rốt cuộc không nén nổi hiếu kỳ, len

lén tới gần liếc một cái. Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt thấy hắn vẽ

tranh, năm đó vì bức tranh của Công Tử Tề nàng đã xuất cung rất nhiều lần muốn

kết giao, không ngờ hôm nay lại đột nhiên có cơ hội.

Hắn đang phác hoạ đôi mày ngài của người con gái.

Mày ngài nhíu lại, tựa như đang nhẫn nhịn tựa như đau đớn tựa như choáng váng

hôn mê; quần áo cởi một nửa, vừa như vui vừa như sợ vừa như vô thố. Ấy thế mà

hắn lại vẽ xuân cung đồ! Giữa ban ngày ban mặt, vẽ xuân, cung, đồ! Lỗ tai Đàm

Xuyên thoáng cái đỏ bừng, trái tim nhỏ bé yếu ớt nhảy dựng lên, nghĩ muốn tung

cửa chạy trốn, thế mà hai chân lại như bị đóng đinh trên đất, chẳng thể nhúc

nhích.

Vẻ mặt Phó Cửu Vân bình thản, như thể không phải hắn đang vẽ xuân cung đồ mà

là tranh hoa điểu ngư trùng, giọng điệu cũng bình tĩnh khác thường: “Trông đẹp

không?”

Cô gái trong tranh dung mạo diễm lệ phong tao, đôi mắt long lanh như sao khẽ

liếc, trông rất quen mắt, có chút giống với hoa khôi của thanh lâu lớn nhất Cao

Đô. Lần trước thanh lâu tổ chức thi đấu cầm kỳ thư họa gì đó, nàng đi theo bà

chủ bọn họ xem thử một lần náo nhiệt, ấn tượng đối với vị hoa khôi này cực kỳ

sâu sắc, vì cô ta cũng múa một khúc Đông Phong Đào Hoa.

Nàng quẫn bách tới mức miệng đắng lưỡi khô, trong quẫn bách còn mang theo một

hồ ghen tuông, cơn buồn ngủ nháy mắt bay lên chín tầng mây. Loại tình huống này,

nàng phải lớn tiếng chửi người này hạ lưu vô sỉ? Hay là thẹn thùng vô hạn nói

ngươi hư hỏng quá đi? Hay là bụm mặt quay đầu bỏ chạy? Đàm Xuyên cảm thấy ba

chuyện này một chuyện nàng cũng chẳng làm được, không hiểu vì sao, nàng lại đi

hỏi một câu: “… Ai đây?”

Trong giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, thờ ơ nói: “Một nữ nhân, nhìn không

ra sao?”

Trái tim bé nhỏ yếu đuối của nàng muốn nổ tung rồi. Rất giỏi rất mạnh mẽ,

nàng tự thẹn không bằng! Đàm Xuyên chạy trối chết, mới vừa đến cửa, Phó Cửu Vân

lại buông bút vẽ, nhéo một miếng bánh bao để trước mũi khẽ ngửi, chậm rãi nói:

“Mùi vị có chút không đúng, chua quá rồi.”

[bạn nào hay đọc ngôn tình thì chắc cũng biết cái này rồi, “chua” ở đây còn

có nghĩa là ghen tuông'>

Đàm Xuyên quẫn vô cùng, sao lại quên mất mũi người này còn thính hơn mũi chó?

Đổ nhiều giấm như vậy, hắn không ngửi được mới có quỷ!

Phó Cửu Vân đặt bánh bao xuống, đột nhiên cười trầm thấp một tiếng, nghiêng

đầu, ánh mắt di chuyển trên người nàng, khiến cho nàng đứng ngồi không yên. Quần

áo của hắn đã mở rộng rất nhiều, mái tóc dài buông trên vai, nửa khép nửa che

xương quai xanh, da thịt nhẵn mịn trên bộ ngực dưới ánh nến lại càng thêm trơn

bóng ái muội. Đàm Xuyên đảo mắt nhìn loạn, lúc thì nhìn tóc hắn, lúc thì nhìn

mũi chân hắn, lúc thì lại nhìn cửa sổ, chính là nhất định không nhìn hắn, khiếp

đảm trốn tránh.

“Cô bé đầu bếp, ” hắn gọi nàng, ngữ khí thản nhiên, giọng nói trầm ấm như

rượu nguyên chất, “Ta đối với người con gái trong tim ta, trung trinh như một,

đến chết không đổi —— cho nên, lần sau nấu ăn đừng thay đổi hương vị của nàng,

nghe lời.”

Ánh nắng chiều cuối cùng dần dần biến mất trên nền trời xanh thẳm, trời tối

rồi, cô bé đầu bếp đã ngủ cả ngày kia cũng nên dậy thôi. Phó Cửu Vân thu dọn một

bàn đầy giấy Tuyên Thành, liếc nhìn cửa sổ phòng đối diện, nàng đã thắp đèn dầu,

bóng đen mông lung chiếu trên song cửa, cực kỳ biếng nhác.

Hắn bước tới, đang muốn mở cửa sổ, cánh cửa gỗ đã được mở ra từ bên trong,

Đàm Xuyên nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn hắn, gương mặt giả ngọt ngào vui vẻ kia

chẳng biết đã bị bong ra từ bao giờ, lộ ra sắc đẹp tựa trân châu bên dưới, rất

có dáng vẻ biếng nhác yêu kiều, hai gò má còn mang vẻ buồn ngủ, được những sợi

tóc mềm mại rối tung che phủ, mang một vẻ non nớt nhu nhược.

“Ta đói quá, nhưng mà ta không muốn động đậy, Công Tử Tề tiên sinh giỏi giang

như vậy, đi làm chút thức ăn nha?” Giọng điệu nàng giống như đang làm nũng, ngủ

đủ giấc rốt cục thoải mái quá mức, nỗi thấp thỏm lúc trước không cánh mà bay,

chẳng còn quan tâm gì nữa.

Phó Cửu Vân mỉm cười đi qua, nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới, mấy tháng không

gặp, nàng không còn cái loại gầy yếu gió thổi là bay khi trước, cả người nở nang

ra nhiều. Nếu như nói trước kia là kiểu nhỏ nhắn mảnh khảnh làm người ta yêu

thương, thì bây giờ lại giống như một đóa hoa nở rộ, mướt mát kiều diễm.

Hắn dịu dàng hỏi: “Cũng được, ngươi thích ăn gì?”

Nàng xòe ngón tay nói như thuộc lòng: “Mì thịt heo, thịt kho tàu, đầu sư tử,

canh xương hầm bí đao… Cứ có thịt là được, ta không kén chọn.”

Hắn bật cười, lời nói mang theo cười nhạo: “Chẳng trách béo dữ vậy, mấy tháng

nay ăn bao nhiêu cái đầu heo rồi?”

Khóe miệng Đàm Xuyên lại bắt đầu co rúm, cười gượng: “Ngươi cũng không tệ,

không béo không gầy, vẫn phong tao tươi đẹp như cũ, vạn người yêu thích.”

Phó Cửu Vân đang muốn nói chuyện, chợt nghe trên đầu truyền tới một tràng

tiếng “Ò


Pair of Vintage Old School Fru