
ị hoảng loạn xô cửa lôi ra, khi ấy nàng đang gội đầu,
dùng tay vắt khô tóc thò đầu vào đại sảnh nhìn thử, bà chủ và thím Quách mỗi
người chiếm một cái bàn, mặt xụi lơ hôn mê bất tỉnh. Công Tử Tề tiên sinh đeo
mặt nạ Thanh Mộc, ngồi ở giữa đại sảnh thảnh thơi uống trà, hai chân bắt chéo
thập phần tự đắc.
“Tiên sinh tới rồi nha.” Đàm Xuyên làm bộ làm tịch đi qua chào hỏi, hai giọt
nước trên tóc nhỏ xuống mu bàn tay hắn, hắn hơi khẽ động, cúi đầu nhìn mu bàn
tay không nói một lời.
Bên cạnh một chiếc khăn run rẩy chìa tới, bà chủ lệ rơi đầy mặt: “Tiên sinh
đừng để bụng… Con bé xưa nay vẫn lỗ mãng như vậy, cầm, cầm lấy lau đi…”
Hắn lại nâng mu bàn tay lên trước mũi khẽ ngửi, khóe môi nhếch lên: “… Thơm
quá, là cho thêm dầu hoa dành dành sao?”
Lại đang khoe khoang phong tao! Phó Cửu Vân ngươi có thể có thủ đoạn nào khác
đứng đắn chút không? Đàm Xuyên từ tận đáy lòng khinh bỉ cái dạng chim công đỏm
dáng này của hắn, ho khan một tiếng nói lảng sang chuyện khác: “Tiên sinh đã
dùng cơm chưa? Không ngại nói, ta đi làm ít đồ ăn, trước dùng tạm chút nhé?”
Hắn quả nhiên gật gật đầu: “Cũng được, ăn cơm trước, sau đó nói chuyện chính
sự.”
Chính sự? Hắn muốn nói chuyện chính sự gì chứ? Đàm Xuyên đoán không ra hắn
muốn làm cái quỷ gì, lẽ nào lại muốn giống như lần trước, vừa đấm vừa xoa ép
nàng quay về núi Hương Thủ cùng hắn? Mãnh hổ dưới chân bất an gầm gừ, nó vẫn nhớ
chuyện bị Phó Cửu Vân một chưởng đả thương tại nhà trọ ngày đó, lúc này quả thực
như lâm đại địch. Đàm Xuyên khẽ đá nó một cái, thấp giọng nói: “Mày trốn đi đừng
ra, không được kích động.”
Nàng làm ba món mặn một món canh, bởi vì nhớ rõ Phó Cửu Vân nói hắn thích lá
dương xỉ, nên cố ý làm nhiều một chút. Lúc bưng tới đại sảnh, bà chủ và thím
Quách đã ân cần ngồi bên cạnh hắn nói chuyện phiếm, Phó Cửu Vân thấy một đĩa
dương xỉ to đầy kia, quả nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Có lòng, đa tạ.”
Đàm Xuyên ho hai tiếng, giả bộ không nghe thấy, bên tai lại có chút nóng lên,
may mắn mang gương mặt giả, người khác không nhìn ra mặt đỏ.
Trong đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại, cả phòng người như vậy, trừng mắt nhìn
một mình hắn ăn cơm, không khí hết sức quái dị. Phó Cửu Vân không chút để ý,
dưới bao nhiêu con mắt dõi theo, cứ chậm rãi mà ăn, động tác tao nhã. Rõ ràng
không hề ăn ngấu nghiến, thế nhưng cơm nước vẫn rất nhanh thấy đáy.
Bà chủ đặc biệt ân cần: “Tiên sinh dùng thêm chút cơm nữa đi?”
Hắn xếp đũa ngay ngắn trên bát, lắc lắc đầu: “Không, đa tạ, ta no rồi.”
Dứt lời móc từ trong ngực ra một đóa kim hoa tinh xảo sáng lấp lánh, trong
phòng lần nữa đột ngột rơi vào tĩnh lặng, con mắt mỗi người đều không tự chủ bị
vật này hấp dẫn. Kim hoa lớn khoảng bằng bàn tay, dưới ánh sáng vàng của ngọn
đèn trong gian phòng, ánh lên màu hoàng kim làm người ta lóa mắt. Trên cánh hoa
mềm mỏng màu vàng kim kia, phảng phất còn có hạt sương đang lăn xuống. Tạm thời
không nói đến chuyện hoàng kim trị giá bao nhiêu bạc, chỉ riêng tay nghề điêu
khắc kim hoa, đã là hiếm thấy trên đời.
Đám người bà chủ sớm đã nhìn đến ngây người, ngay cả Đàm Xuyên cũng không
nhịn được mà nhìn chằm chằm không dời mắt.
Phó Cửu Vân thản nhiên nói: “Ta rất thích cô bé đầu bếp này, chỉ không biết
lão bản có nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích mà nhường lại hay không? Ta nguyện lấy
một đóa kim hoa tạm thời biểu lộ thành ý.”
Đàm Xuyên “hấp” một cái đứng dậy, cái ghế cũng bị xô đổ, lại đánh thức bà chủ
còn đang trong trạng thái kinh ngạc, do dự nhìn nàng một cái: “Ấy, ta, chúng ta
thì không hề gì, nhưng Xuyên Nhi con bé…”
Thím Quách vội vàng nói chen vào: “Đúng đúng! Có thể được tiên sinh coi trọng
đương nhiên là phúc khí của Xuyên Nhi, chỉ có điều Xuyên Nhi đã có người trong
lòng, gọi là Đậu Đậu ca hay là Hoa Hoa ca gì đó, là một họa sĩ…”
“Khụ khụ!” Đàm Xuyên lớn tiếng ho khan, cuối cùng cũng ngắt được lời bà
Phó Cửu Vân hơi ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi rất chi là vô tội: “Đậu Đậu ca? Ồ,
hắn không tu tiên, lại đổi thành vẽ tranh rồi?”
Khóe miệng Đàm Xuyên co giật một trận, cười khan nói: “Đúng vậy… Nghe nói tu
tiên không có tiền đồ, đổi nghề rồi.”
“Thì ra là thế.” Hắn gật đầu hiểu ra, “Vậy tiểu Xuyên Nhi đưa ta đi gặp Đậu
Đậu ca kia của ngươi là được, tiên sinh ta muốn gặp hắn xem sao, thuận tiện chỉ
bảo hắn một số kỹ năng vẽ tranh.”
Đàm Xuyên rốt cục cũng hiểu được thế nào gọi là lấy đá tự đập chân mình, hận
tới mức thiếu chút nữa nghiến nát cả răng, gian nan nói: “Huynh ấy… Huynh ấy…
đang ở rất xa…”
“Mấy chuyện lặn lội đường xa ấy, tiên sinh ta am hiểu nhất.” Hắn cười dài
đứng dậy, bất chấp giãy giụa ôm lấy vai Đàm Xuyên, trở tay tung kim hoa ra, bà
chủ nhanh chóng đưa tay tiếp được, đặt trong lòng bàn tay yêu thích không rời.
Hắn nói: “Bà chủ, ta sẽ đưa cô bé đầu bếp đi, đa tạ các người chiếu cố nàng thời
gian qua.”
Kim hoa trong tay, bà chủ sớm cười nhăn nheo cả mặt, vui tươi hớn hở gật đầu.
Đàm Xuyên cuống đến độ vặn vẹo thành bánh quai chèo, thế nào cũng không gạt nổi
tay hắn, nàng hét to: “Bà chủ! Thím! Cháu, cháu không muốn…”
Lời còn chưa dứ