
hắn không phát hiện ra nàng, người này còn khôn hơn quỷ,
không chừng đã sớm nấp trong góc tối chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Để tránh không cẩn thận tự chui đầu vào rọ như ngày đó, trong lòng nàng đã dự
liệu trước rất nhiều điều. Cho rằng hắn sẽ xông tới, thậm chí một chưởng đập
tới, đánh cho nàng thành cái đầu heo rồi lôi về núi Hương Thủ. Nếu không cũng
phải dùng miệng lưỡi châm chọc một phen, rất có thể còn có những hành động khó
coi như là xé quần áo, túm tóc, ngạnh thượng cung vân vân.
Ấy vậy mà hắn lại làm bộ như không nhận ra nàng, ung dung thoải mái mạn bất
kinh tâm, dường như nam nhân đã từng nói yêu nàng kia chỉ là ảo giác.
Nàng nói: “Ngươi… không nhận ra ta?”
Hắn đặt hộp gỗ vào trong tay nàng, nhàn nhạt phun ra một câu: “Ồ? Ngươi là
ai?”
Nàng nhất thời cảm thấy rất khó chịu.
Ma xui quỷ khiến, nàng thấp giọng hỏi một câu: “Ăn ngon không?”
Hơn nửa khuôn mặt của Công Tử Tề khuất sau mặt nạ, chính là khóe môi cũng hơi
hơi nhếch lên, hắn gật đầu: “… Ăn ngon lắm.”
Lần thứ hai ma xui quỷ khiến, nàng nói: “Đã khen ngon, nhớ thường tới ăn.
Tiệm cơm Yến Yến, ở hẻm Bạch Thủy thành Bắc, không xa.”
Khóe môi nhếch lên càng nhiều: “Được, ta nhớ rồi.”
***
Hôm đó lúc trở về, bộ dạng Đàm Xuyên rất chật vật, trên quần áo dính đầy bụi
đất, tóc tai rối bời, hai gò má vẫn chưa hết đỏ, càng làm nổi bật hai mắt long
lanh nước, như thể bên trong có từng đóa từng đóa hoa đào bùm bùm nở rộ.
Thím Quách vừa thấy bộ dạng này của nàng thì suýt ngất, gào khóc ôm lấy nàng,
đau khổ như cha mẹ chết: “Xuyên Nhi! Cháu là bị thằng khốn nào ức hiếp?!”
Bà chủ còn hoảng sợ hơn, ra sức đẩy thím Quách còn đang la réo loạn xì ngậu
vào trong cửa, đóng chặt cửa tiệm, lúc này mới cẩn thận cầm tay Đàm Xuyên, thấp
giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bị người ta… ức hiếp à? Có… bị thương chỗ nào hay
không?”
Bà không dám hỏi quá kỹ càng, sợ tiểu cô nương không chịu nổi.
Đàm Xuyên lắc lắc đầu, đặt cái hộp lên bàn, bảo: “Không có việc gì, chỉ là té
ngã thôi. Thức ăn đưa tới rồi, Công Tử Tề tiên sinh nói… nói sau này anh ta sẽ
thường xuyên tới.”
Cả phòng im ắng, Đàm Xuyên ho một tiếng: “Là thật.”
Tiếng thét chói tai nhất thời phá thủng nóc nhà, thừa dịp một đám người hưng
phấn nhảy nhót điên cuồng phía ngoài, nàng đã lặng lẽ trở lại phòng nhỏ của mình
từ lâu, đầu rất choáng váng, trái tim nhỏ yếu ớt rất không nghe lời mà muốn vọt
ra ngoài, dường như sẽ vọt ra đến nơi, nàng chỉ còn cách dùng chăn đè lại.
Nghĩ lại mới vừa rồi bởi vì hắn trả lời vô cùng trôi chảy, Đàm Xuyên ước
chừng là ho đến hỏng cả đầu óc mất rồi, buột miệng thốt ra một câu: “Ngươi…
Ngươi thật sự cảm thấy ăn ngon sao? Không phải vì nguyên nhân gì khác?”
Công Tử Tề lần này đáp lại còn trôi chảy hơn: “Ngươi hi vọng là nguyên nhân
gì khác?”
Đàm Xuyên hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình, tạm thời không nói đến
chuyện hắn có nhận ra nàng hay không, chỉ một câu hỏi kia là đủ chứng minh nàng
hỏi ngu xuẩn cỡ nào. Cứ gặp phải Phó Cửu Vân là nàng kiểu gì cũng trở nên rất
đần độn, luôn cả kinh sợ hãi, tất nhiên là do bị hắn chỉnh sợ mà thành ra
thế.
Không chờ nàng nói rõ, hắn bảo: “… Thật sự là mỹ vị vô cùng, có hương vị của
người con gái trong tim ta.”
Đàm Xuyên giống như bị người ta đâm một kiếm, đầu óc lập tức rối loạn. Nhớ
lại khi nàng còn ở núi Hương Thủ, hình như quả thật có một lần nhàm chán, chỉ
thuận tay làm một bát canh trứng gà. Vốn định để an ủi chính mình, kết quả hôm
đó Phó Cửu Vân về sớm, lúc bị hắn bắt gặp thì canh trứng gà chỉ còn non nửa, hắn
không nói hai lời đoạt lấy ăn sạch.
Khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, mấy cái suy nghĩ linh tinh gì mà
đó là đồ nàng ăn thừa, rồi thì trên thìa còn có nước miếng của nàng. Thế nhưng
bây giờ nghĩ lại, liền cảm thấy cả người khó chịu, khẳng định là do vừa rồi bị
nghẹn quá mức, ho choáng váng đầu óc rồi. Đúng rồi, lúc bị nghẹn khi nãy, phải
chăng hắn có làm gì đó với nàng?
Vô ý thức xẹt qua môi chính mình, Đàm Xuyên không dám khẳng định. Mặt nàng
được phủ bởi một lớp mặt giả, chẳng cảm giác được gì.
Ôi chao, loạn loạn loạn, gặp phải Phó Cửu Vân, mọi thứ đều loạn hết cả! Nàng
trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, buộc bản thân đem năm chữ “Người con gái trong
tim” gạt ra khỏi óc, thế nhưng trong giấc ngủ, không tự chủ được, vẫn cứ mơ thấy
đôi mắt sâu u buồn của hắn, lẳng lặng nhìn nàng như vậy, nhìn lâu như một giấc
mộng thương hải tang điền.
***
Ngày thứ ba vào lúc đóng cửa tiệm, Công Tử Tề im ắng xuất hiện trong đại sảnh
tiệm cơm, bà chủ vừa mới khép cánh cửa chính, quay đầu liền thấy chiếc mặt nạ
Thanh Mộc kia của hắn, kích động quá độ hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thím Quách vươn tay toan đỡ, nhưng Công Tử Tề tiên sinh trong truyền thuyết
đã tiên hạ thủ vi cường, ôm ngang eo bế bổng bà chủ thịt béo cuồn cuộn, không
chút khó nhọc, quay đầu bình tĩnh nhìn thím Quách đang đỏ mặt như thiếu nữ, cất
giọng dịu dàng: “Đặt bà ấy ở chỗ nào thì được?”
[tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế'>
Thím Quách phun máu mũi ngã xuống.
Đàm Xuyên bị bọn tiểu nh