Disneyland 1972 Love the old s
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325270

Bình chọn: 8.5.00/10/527 lượt.

t, người đã bị ôm kéo túm lôi ra ngoài, chỉ còn dư âm lượn lờ.

Bà chủ đang ôm kim hoa bỗng nhiên từ trong niềm vui khôn xiết nháy mắt tỉnh táo

lại, khó xử nói: “Đợi đã, có phải vừa nãy Xuyên Nhi bảo không muốn không ấy

nhỉ?”

Thím Quách lắc đầu lia lịa: “Đâu có đâu, nó vui đến nỗi nước mắt lưng

tròng.”

Bà chủ cảm khái một tiếng: “Không ngờ Công Tử Tề tiên sinh thực sự coi trọng

Xuyên Nhi, mắt cậu ta quả nhiên bị trát cứt rồi…”

Quả thật bị trát rồi, hơn nữa dường như bị trát rất chi là vui vẻ.

Người không vui vẻ là Đàm Xuyên, vô luận nàng có hất, kéo, cắn, gặm thế nào,

tay hắn vẫn kẹp cứng trên cánh tay nàng như kìm sắt, không hề nhúc nhích. Nàng

cả giận nói: “Phó Cửu Vân! Buông tay!”

Hắn vô tội cúi đầu: “Ngươi gọi ai? Ai là Phó Cửu Vân? Tiên sinh ta là Công Tử

Tề, lần sau đừng có gọi sai.”

“Ngươi giả ngu ít thôi! Ngươi…” Đàm Xuyên còn chưa nói xong, đã thấy hắn ngồi

xổm xuống, móc ra từ trong ngực một thứ dài năm tấc, màu đen như mực, thứ đó

dường như là vật sống, bị hắn túm cái đuôi dài, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.

Mãnh hổ vốn vẫn rụt rè theo ở phía sau, vừa thấy hắn móc ra thứ kia, nhất thời

hai mắt tỏa sáng, hai cái tai lắc tới lắc lui, lộ ra bộ dạng một con sâu tham

ăn.

“Ngoan ngoan, đứa trẻ ngoan, cái này cho mày ăn.” Hắn cười dài đong đưa con

yêu quái nho nhỏ kia, loại tiểu yêu quái này chỉ sống trong nước, đối với những

linh thú như mãnh hổ mà nói, không có thứ đồ ăn vặt nào sánh bằng thứ này. Đại

để là vẫn nhớ lần trước người này đánh mình, mãnh hổ chần chừ không chịu tiến

lên, dù rất thòm thèm nhưng vẫn cố kháng cự.

Đàm Xuyên cực kỳ cảm động: “Mãnh hổ giỏi lắm! Người xấu cho gì cũng đừng có

ăn!”

Phó Cửu Vân thủng thỉnh móc tiếp ba bốn con tiểu yêu quái giống thế đang vặn

vẹo loạn lên, thong thả nói: “Ồ? Không muốn thật sao? Ở đây ta còn rất nhiều, có

thể ăn no căng.”

Mãnh hổ chớp chớp mắt, nước miếng chảy đầy đất, chợt cụp tai xuống, bước từng

bước nhỏ rón rén như mèo, tới gần mở to miệng chờ hắn ném cho. Hắn ném liền mười

mấy con một lúc, mãnh hổ say sưa cực kỳ, lập tức quẳng sạch thù hận ra sau đầu,

lăn tròn trước mặt hắn, phưỡn bụng ra chờ vuốt.

Phó Cửu Vân cười tủm tỉm sờ cái bụng mềm của nó, nửa cười nửa không liếc Đàm

Xuyên một cái, nhẹ giọng nói: “Rõ là một chủ nhân hư hỏng, có phải không? Chẳng

bao giờ cho mày ăn tử tế, chúng ta về sau không thèm để ý tới nàng.”

Quá hèn hạ! Quá vô sỉ! Đàm Xuyên nghẹn họng trân trối nhìn linh thú của mình

bị mấy miếng ăn lừa mất, tốc độ làm phản không gì sánh được, đảo mắt đã bắt đầu

vờn quanh Phó Cửu Vân lấy lòng, cứ như thể chỉ hận không được ôm hắn liếm đầy

mặt nước miếng.

Phó Cửu Vân sờ đầu nó, nói lời thấm thía: “Cô bé đầu bếp, linh thú tốt như

vậy, ngươi không nuôi nổi hay là không muốn nuôi, xem xem làm cho nó thành ra

thèm ăn thế này.”

Nàng một chữ cũng không nói nên lời, giống như một kẻ đầu gỗ, bị hắn dắt lấy

tiếp tục đi về phía trước. Hắn bảo: “Đậu Đậu ca của ngươi đâu? Ở nơi nào? Gọi ra

đây cho ta xem?” Đàm Xuyên đột nhiên rất muốn khóc, bốn chữ xấu hổ vô cùng viết

như thế nào? Cứ nhìn nàng là biết!

Phó Cửu Vân không trở lại Thanh Phong lâu, cũng không đi thanh lâu nào khác.

Khi trời sắp sáng, bọn họ tới chân núi Phượng Miên, nơi đó có một thôn trang

nhỏ, trước kia hắn chính là ở tại rừng trúc trong thôn trang này. Đàm Xuyên bị

ép buộc đi cả một đêm, mệt mỏi tới nỗi một bụng tức tối cũng không phát ra nổi,

đẩy cửa nhìn thấy có giường, việc đầu tiên chính là nhào tới ôm chặt gối

đầu.

Tiếp theo hắn muốn làm cái gì cứ quẳng sang một bên trước đã! Muốn buộc nàng

quay về núi Hương Thủ cũng được, muốn cướp đi hồn đăng cũng xong, tóm lại trước

hết để nàng ngủ một giấc rồi xử lý những vấn đề tùm lum tùm la này cũng chưa

muộn.

Thế nhưng có người cố tình không cho nàng được dễ chịu, Phó Cửu Vân bước tới

lật chăn, nói: “Tiên sinh còn chưa ăn cơm, sao ngươi lại đi ngủ? Dậy mau, làm

bữa sáng đi, tiên sinh đói rồi.”

Đàm Xuyên thống khổ ôm một góc chăn, thì thào: “Phó Cửu Vân ngươi cái đồ

không có lương tâm… Để ta ngủ…”

“Đã nói rồi, là Công Tử Tề tiên sinh, Phó Cửu Vân là ai? Ngươi là đầu bếp,

sao có thể mời ngươi tới để ngươi ngủ như vậy.” Hắn vân vê một mảnh giấy nhỏ,

làm bộ muốn nhét vào lỗ mũi nàng.

Nàng hận đến nghiến răng trèo trẹo, được, giả bộ không quen biết chứ gì? Xem

ai lợi hại!

Hung hăng mở cửa, nàng không nói một lời đi tới phòng bếp, lúc nhào bột bỏ

vào một đống muối ăn, lại rót nửa bình giấm, hấp bốn cái bánh bao đen thui, bưng

sang phòng sát vách: “Tiên sinh, bữa sáng tới rồi.”

Cửa bị mở ra, hắn tóc tai rối tung đứng trước ngưỡng cửa, mặt nạ chẳng biết

đã gỡ xuống từ bao giờ, để lộ ra nốt ruồi lệ say lòng người nơi đáy mắt kia. Đàm

Xuyên vừa thấy gương mặt ấy, cổ tay không chịu nổi run lên, bánh bao suýt nữa

rơi xuống đất.

Dường như… Dường như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy gương mặt hắn, hắn lúc

nào cũng cười tủm tỉm, giờ phút này vẻ mặt lại nghiêm túc khó thấy, nhàn nhạt

nói một câu: “Cứ đặt trên bàn là được.” Xoay người lập tức đi trở về trước bàn,

nhúng mực bút