
t đầu ôm vai nàng, động tác tự nhiên mà
thân mật, như thể hắn gần gũi với nàng như vậy là chuyện đương nhiên. Đàm Xuyên
cảm thấy chính mình phải nhắc nhở hắn một chút, nhưng đáy lòng lại không muốn
hắn xa cách nàng như thể người dưng, mâu thuẫn này thật sự làm cho người ta hết
cách.
Viền tai nóng lên, là môi hắn kề sát, hơi nóng phun trên mặt, nàng thậm chí
không dám thở, lại nghe hắn thấp giọng thì thầm: “Hôm nay cứ uống rượu thả cửa,
có thể uống bao nhiêu cứ uống bấy nhiêu. Dù sao mọi chuyện đều có ta, say cũng
không sao cả.”
Chính là có ngươi ở đây, mới không thể thả cửa uống say đấy chứ?! Đàm Xuyên
liếc xéo hắn một cái, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ trêu tức, không khỏi
sửng sốt một chút. Hắn nháy nháy mắt trái: “Tóm lại nghe ta, ngoan.”
**
Mi Sơn Quân chờ trong một tòa điện nho nhỏ ở sâu trong đình viện, trong điện
trải một lớp thảm trắng dệt bằng mây tre mềm mại, chiếc bàn nhỏ làm từ gỗ đàn
hương đặt trên sàn, lộn xộn trên mặt đất còn có rất nhiều người cũng mặc áo
trắng, có nam có nữ, có già có trẻ, có yêu có người.
Mùi rượu nồng nặc trộn lẫn trong gió ùa tới, những người này hẳn là đã say
đến hôn mê, nằm ngay đơ khắp nơi trên mặt đất cũng không ai quan tâm. Trong điện
túy sinh mộng tử, chỉ có một người đang động, y đang rót rượu, đổ rượu từ một vò
rượu to vào bốn bầu rượu nhỏ. Đó là một nam tử trẻ tuổi hết sức gầy, giống như
một khung xương đang căng ra bên trong để đỡ lấy y phục, trên hai gò má còn đỏ
ửng như bị bệnh. Nghe tiếng bước chân, y bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lại trong
suốt vô cùng, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người. Đàm Xuyên bị y nhìn
lướt qua, bất giác ngừng bước.
[túy sinh mộng tử: say rượu mơ mơ màng màng'>
Mi Sơn Quân không nói nhiều, trực tiếp ném một vò rượu tới đây, Phó Cửu Vân
nhanh chóng chụp được, mở nắp ngửa đầu uống một hơi hơn phân nửa. Y lúc này mới
mỉm cười, vỗ vỗ nệm êm bên cạnh: “Coi như tới rồi, ngồi xuống, cùng nhau uống
rượu. Cô nương bên cạnh cũng lại đây.”
Phó Cửu Vân ôm vai Đàm Xuyên ngồi xuống bên cạnh hắn, giới thiệu hết sức ngắn
gọn: “Nàng tên Đàm Xuyên.”
Mi Sơn Quân nói nhạt: “Được! Đế Cơ nước Đại Yến, ta kính ngươi một vò.”
Y mời rượu lại không dùng chén, mà dùng bầu rượu. Đàm Xuyên bị động bưng lên
bầu rượu, im lặng nhìn hai mắt y, thấy trên cổ tay y có buộc một chuỗi ngọc lưu
ly nhiều màu, lão tiên sinh đã qua đời cũng có một chuỗi vòng như vậy, thế là
cười hiểu ra: “… Chúng ta cũng xem như cùng sư môn, bầu rượu này, hẳn là ta kính
sư thúc mới đúng.”
Nói xong không chút do dự, ngửa đầu uống cạn bầu rượu, dốc ngược bầu lại, một
giọt cũng không thừa.
Mi Sơn Quân lại cười một chút: “Tinh mắt lắm. Đại sư huynh năm đó vì báo ơn
mà rời khỏi sư môn, dấn thân vào hoàng cung Đại Yến dạy bạch chỉ thông linh
thuật cho hoàng tộc, thoáng chớp mắt, trăm năm đã qua. Hắn chỉ là một bán tiên,
bây giờ hẳn là qua đời rồi hả?”
Đàm Xuyên đáp lại một cách cung kính: “Vâng, tiên sinh táng tại chân núi Vãn
Lan nước Quỳnh ở phía Tây. Hậu sự toàn bộ do ta lo liệu.”
Mi Sơn Quân cũng không có vẻ bi thương, lại lấy hai bầu rượu, mỗi người một
bầu, cụng bầu với nàng: “Vò này ta kính ngươi, đa tạ Đế Cơ đã lo liệu hậu sự cho
sư huynh.”
Tuy nói Đàm Xuyên là thùng rượu không đáy, nhưng cũng không chịu nổi y vừa
bắt đầu đã mời rượu hết vò này đến vò khác, hơn nữa rượu trong vò cũng không
phải loại rượu mạnh bình thường, vừa vào miệng liền biết ít nhất cũng phải có
đến ba loại rượu mạnh trở lên trộn vào thành hỗn hợp rượu mạnh này, rất dễ làm
người ta say. Nàng ngủ một ngày, một hột cơm cũng chưa ăn, bụng đâu ra mà rót
mấy chục bầu rượu, đầu dần dần trở nên choáng váng.
May mà Mi Sơn Quân cũng chẳng khá hơn nàng chút nào, đến bầu rượu thứ ba lăm,
cổ tay đã cực kỳ run rẩy, rót rượu thì sánh ra ngoài hơn phân nửa. Y thở dài một
tiếng: “Quả nhiên là một nữ hào kiệt, ta hôm nay uống suốt cả một ngày, trước
mắt không cố thêm được nữa. Ngày mai lại chiến đấu với hai người các ngươi.”
Y ném ra một xấp giấy trắng từ trong tay áo, rơi xuống đất nháy mắt hóa thành
mười mấy đứa bé cả trai cả gái áo trắng quần đỏ, không khác gì hai đứa bé đón
tiếp hai người bọn họ ở ngưỡng cửa, dặn dò: “Đem hết đám sâu rượu này ra bên
ngoài, khóa cửa lớn, ngày mai không tiếp khách.”
Chiêu thức bạch chỉ thông linh ấy còn cao siêu hơn nhiều so với bạch chỉ
thông linh thuật của hoàng tộc Đại Yến, Đàm Xuyên cho tới giờ cũng chỉ có thể
gọi ra linh thú, không thể gọi ra linh quỷ hình người. Mi Sơn Quân lung la lung
lay đứng dậy, ném một phong thư dày cộp vào lòng Phó Cửu Vân: “Lần này xem như
ta thua, trước cho ngươi một nửa lai lịch quốc sư, ngày mai thắng ta lại cho
ngươi nốt nửa kia.”
Nói xong thân hình nhoáng cái liền biến mất, chỉ còn lại mùi rượu nồng
nặc.
Đàm Xuyên vốn đã say đến mức đầu óc kêu ong ong, nghe đến hai chữ “quốc sư”
lại giống như có sét đánh trên đầu, lập tức tỉnh táo, quay đầu nghi hoặc nhìn
Phó Cửu Vân. Hắn không giải thích gì, chỉ nhét phong thư vào trong ngực, nháy
mắt mấy cái với nàng: “Làm tốt lắm, ngày mai tiếp