
tục cố gắng.”
Nàng lặng im hồi lâu, đột nhiên nói: “Quốc sư? Quốc sư Thiên Nguyên
quốc?”
Hắn cười nhẹ: “Ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Đàm Xuyên quả thực không hỏi lại, vịn vào bàn rượu muốn đứng lên, hai chân
lại chẳng khác nào vải bông, không chịu nổi lực nháy mắt liền mềm nhũn khuỵu
xuống. Phó Cửu Vân ôm ngang eo nàng bế bổng lên, đi qua bao nhiêu hành lang sân
viện, sau cùng nàng được đặt trên một chiếc giường mềm mại, chăn đệm mang mùi
thơm thoang thoảng như của rừng tùng lá trúc, nhẹ nhàng che phủ người nàng.
Đàm Xuyên cơ hồ vừa chạm đến giường liền ngủ mất, ngủ không biết bao lâu, đột
nhiên giật mình tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng tối đen không nhìn thấy ngón tay,
bên cạnh nằm một nam tử, cánh tay duỗi sang ôm vai nàng.
Trên người hắn có mùi thơm quen thuộc và mùi rượu, là Phó Cửu Vân. Đàm Xuyên
hơi hơi động một chút, thấy hắn không phản ứng gì, hơi thở sâu đều đều, hiển
nhiên là đang ngủ . Nàng ho hai tiếng, thấp giọng gọi hắn: “Phó Cửu Vân, Phó Cửu
Vân?”
Hắn ưm hai tiếng, buồn ngủ mười phần, trở mình ôm lấy nàng, cọ cọ hai cái như
thể đang ôm chăn mền rồi tiếp tục nằm mơ.
Đàm Xuyên trợn tròn mắt, tim đập loạn thùng thùng, lặng lẽ nâng tay thò
vào y phục hắn, không dấu vết lần mò phong thư đã bị hắn giấu đi kia. Mò mò mò,
lại mò phải một mảnh da thịt bóng loáng săn chắc, vội vàng buông tay tiếp tục mò
chỗ khác. Lại mò, mò đến túi bên trong y phục, cảm giác không có phong thư. Lại
mò nữa —— lại bị hắn dùng lực túm cổ tay.
Nàng cả kinh, nhất thời nhắm tịt mắt, giả bộ đang ngủ. Trên người bị siết
chặt, bị hắn ôm như thể muốn nhập nàng vào trong thân thể, cho dù cách y phục,
cũng có thể cảm giác nhiệt độ nóng đến bỏng người của thân thể hắn. Đàm Xuyên
rốt cuộc không dám giả ngủ, vội la lên: “Ta…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nặng nề hôn xuống, thậm chí có chút thô bạo, gần như
chà đạp giày xéo mà mút lấy cánh môi nàng. Không theo kịp tiết tấu của hắn, nàng
cảm thấy trên môi đau đớn, tựa như bị lửa thiêu, không khỏi ra sức giãy dụa, kéo
tóc hắn, làm cho đôi môi gắn chặt của hai người tách ra một khoảng.
“Phong thư!” Nàng run rẩy nói hai chữ, hắn lại không chịu nói gì, thừa dịp
nàng há miệng, một đường công thành chiếm đất, tập kết đầu lưỡi run rẩy trong
miệng.
Đàm Xuyên cho rằng nàng sẽ chết dưới lực đạo đáng sợ và sự nóng cháy này mất,
không còn là ngả ngớn trêu đùa ái muội, miệng lưỡi dây dưa cùng một chỗ mang
theo đầy dục vọng mãnh liệt, hắn muốn ăn nàng, ăn sạch không bỏ sót, mỗi một tấc
đều phải thuộc về hắn, không chấp nhận nàng cự tuyệt —— không cho phép cự
tuyệt.
Lòng bàn tay hắn như bàn ủi, đột nhiên tiến vào thăm dò từ vạt áo, áp chặt
vào da thịt trần trụi sau lưng nàng, dần dần dời xuống, ôm lấy vòng eo cong
tuyệt đẹp kia. Đàm Xuyên chỉ thấy ý loạn tình mê, một cảm giác trống rỗng chiếm
cứ nàng, muốn dán sát vào hắn, rướn người dán sát hắn. Ôm chặt hắn, như là sợ
mất thứ gì vô cùng quan trọng.
Đôi môi giằng co triền miên hơi tách ra một chút, hơi thở nóng rực nặng nề
của Phó Cửu Vân phả trên mặt nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cơ hồ không
nhận ra: “… Nàng muốn làm chuyện xấu? Vậy mọi người cùng nhau làm chuyện xấu, có
được không?”
***
Đầu óc Đàm Xuyên đã nát như tương, ý nghĩ kia chẳng qua cũng chỉ là chợt lóe.
Tựa như sẽ chết đuối trong vòng tay thâm trầm của hắn, cho dù há to miệng thở
gấp, cũng không sao thở nổi. Tay, chân, thân thể, tất cả đều không còn là của
nàng, sao có thể an trí để mà an tâm?
Dường như hắn đọc được ý nghĩ của nàng, khoác hai cánh tay không biết đặt đâu
của nàng lên vai mình. Lần này, đôi môi ướt át hạ xuống cực kỳ dịu dàng, chậm
rãi nhai nuốt cái lưỡi mềm mại của nàng, ung dung từ tốn dụ dỗ nàng thuận theo
tiết tấu của hắn, từng chút từng chút, đầu lưỡi dây dưa; từng chút từng chút,
tựa như hải tảo vuốt ve không nỡ chia lìa.
Trên vạt trái của bộ áo trắng nàng đang mặc có một nút khuy ngầm, lúc mặc vào
thấy phức tạp vô cùng, thế nhưng dưới bàn tay hắn lại ngoan ngoãn phục tùng, đầu
ngón tay lướt tới chỗ nào vạt áo chỗ đó liền lập tức mở ra, bị hắn dùng hàm răng
cắn, từng chút từng chút kéo lên đầu vai. Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn phủ
lên bộ ngực nàng.
Đàm Xuyên run rẩy cơ hồ muốn tan chảy, mười đầu ngón tay bám chặt bờ vai rắn
chắc của hắn, móng tay ghim vào da thịt. Muốn trốn tránh, nhưng hắn lại ôm siết
lưng nàng như vậy, chẳng biết trốn tránh nơi nào. Dòng thủy triều đáng sợ mãnh
liệt cuộn trào từ đầu tới chân, mang theo mùi vị ngọt ngào như của tử vong, cắn
nuốt nàng. Áo trắng trên người hắn mát lạnh mềm mại, ống tay áo dài ma sát bờ eo
nàng; đôi môi hắn nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt nàng, cắn nuốt, liếm láp,
phảng phất như thân thể nàng là miếng bánh ngọt mê người. Đó là một loại nhức
nhối khó chịu làm cho người ta không cách nào nhẫn nại nhưng cuối cùng vẫn phải
chịu đựng nỗi đau ngọt ngào ấy, nàng cảm thấy mình rất nhanh sẽ chết mất
thôi.
Ở một chỗ sâu trong trí óc, có thanh âm nhẹ nhàng nói: Dừng lại, phải dừng
lại, không thể tiếp tục, ngươi không nên như vậy.
Dừng lại không