
ĩ cũng đừng có nghĩ!
Bà chủ thiếu chút nữa muốn ôm đùi: “Bác… Bác đi từ sớm rồi, nhưng mà tiên
sinh chỉ tiếp các cô nương trẻ tuổi… Xuyên Nhi, trong tiệm của chúng ta chỉ có
cháu là trẻ nhất…”
Cô nương trẻ tuổi? Có đầy đường kia kìa!
Đàm Xuyên phóng tầm mắt nhìn ra đường, tùy tay túm một cô nương trẻ tuổi đang
xách giỏ tiến tới, đưa cái hộp cho cô ta: “Cô nương, tôi cho cô một tiễn bạc,
giúp tôi mang cái hộp này đến chỗ của Công Tử Tề tiên sinh ở Thanh Phong lâu
nhé?”
Cô nương kia trợn mắt một cái, lắc lắc cái giỏ nhà mình: “Nằm mơ đi, chính
tôi đây cũng muốn đưa cơm cho Công Tử Tề tiên sinh đây này! Một tiễn bạc há có
thể mua được một mảnh chân tâm của tôi! Một lượng bạc tôi mới bán.”
Đàm Xuyên nghèo rớt mồng tơi đành phải lần nữa rơi lệ đầy mặt xách hộp ra đi,
nàng cảm thấy chính mình đã thật lâu không nghe đến số tiền nhiều tới một lượng.
Phó Cửu Vân thật đúng là mầm tai họa mà, một mầm tai họa rành rành, hắn ở tại
thanh lâu, việc kinh doanh của thanh lâu liền hàng đêm chật ních, Thanh Phong
lâu nơi hiện nay hắn sống, người xếp hàng trước ngưỡng cửa mắt thấy đã sắp kéo
dài đến phố trên, nhìn qua, tám chín phần mười đều là các cô nương trẻ tuổi xách
giỏ cầm làn giống như nàng.
Thì ra mọi người đều muốn đến cùng một chỗ, lại có nhiều người đưa cơm như
vậy, các cô nương còn như có như không ganh đua so sánh đồ ăn, bởi vì thấy toàn
các món thông thường chẳng có gì hay ho mà so sánh, liền bắt đầu ganh đua so
sánh tư chất của hộp giỏ trong tay. Chiếc hộp gỗ hơi cũ trong tay Đàm Xuyên dẫn
tới không ít ánh mắt xem thường.
Thanh Phong lâu đối với việc khác thường này hết thảy đã sớm có chuẩn bị, ba
bốn tên tiểu nhị chắn ở ngưỡng cửa, lớn tiếng ồn ào: “Chậm một chút chậm một
chút! Ai cũng có phần! Phí báo danh một tiễn bạc, tiền trao cháo múc, ghi tên
người và tên quán cơm vào quyển sổ bên kia. Công Tử Tề tiên sinh cam đoan sẽ
thưởng thức cẩn thận từng món một, nếu thức ăn nhà ai hợp khẩu vị tiên sinh, sẽ
được tặng một đại lễ bí mật! Chư vị phải nhiệt tình hăng hái tham dự, tận dụng
thời cơ, cơ hội không thể để mất!”
Lại còn đòi phí báo danh! Đàm Xuyên xoay người bỏ đi. Thế thì cứ ăn đi! Nhiều
người thế kia, no chết đi nhá!
Chỉ là nếu cứ thế bưng đồ ăn trở về, gặp bà chủ thì chẳng biết nói gì, khó
tránh khỏi lại phải lừa dối một phen… Nàng nhìn nhìn xung quanh, nhân lúc không
ai để ý, ôm cái hộp chui vào một ngõ hẻm vắng lặng.
Nàng bưng ra cơm canh vẫn còn nóng hổi, chắp hai tay thành hình chữ thập:
“Ông trời có mắt, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, Phó Cửu Vân không có duyên
với bọn mày, để ta ăn là được.”
Dứt lời nhét một đũa to chân vịt cải trắng vào miệng.
Cơm ăn được non nửa, trên đầu bỗng nhiên “kẽo kẹt” một tiếng, một cánh cửa sổ
bị đẩy ra. Một nam nhân thò nửa người ra, tán thưởng: “Thơm quá, ta đang
đói.”
Đàm Xuyên ngẩng đầu, đối diện với chiếc mặt nạ Thanh Mộc phía trên kia, một
miệng đầy cơm nhất thời tắc ngứ trong cổ họng, lên cũng không được mà xuống cũng
chẳng xong, bị nghẹn tới nỗi chỉ còn biết ra sức cào tường. Hắn xoay người nhảy
một cái, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng, ngồi chồm hỗm xuống, tủm tỉm cười
hỏi: “Ngươi cũng tới đưa thức ăn sao? Sao không mang lên, lại trốn ở chỗ này ăn
vụng?”
Nàng còn đang thống khổ cào tường, ra sức cụng đầu vào tường, nỗ lực cụng cho
đống thức ăn đáng căm hận trong cổ họng kia phọt ra.
Hắn bảo: “Đừng kích động, chớ sợ, tới đây, ta xem thức ăn thế nào nào.” Một
mặt xem xét đồ ăn, dường như hoàn toàn không thấy nàng đang ở một bên vặn vẹo
loạn cả lên, lại còn khen ngợi: “Lá dương xỉ xào thật không tệ, sao ngươi biết
ta thích ăn lá dương xỉ?”
Nàng sắp chết nàng sắp chết! Bị một đống cơm làm cho nghẹn, chết sùi bọt mép
trước mặt người mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Ngón tay Đàm Xuyên khua loạn
xạ, thình lình túm phải y phục của hắn, hắn cúi người xuống, đỡ lấy gương mặt
nàng, làn môi dán trên đôi môi run rẩy của nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi, đống
cơm bướng bỉnh kia lập tức ngoan ngoãn yên ổn xuôi xuống dưới.
Đàm Xuyên cả người nhũn ra ngồi phịch trên mặt đất, ho đến sắp tắt thở, bên
tai mơ hồ nghe hắn hỏi: “Ta có thể ăn được không?”
Ăn? Ăn cái gì? Nàng cảnh giác quay đầu nhìn, đã thấy hắn cầm đôi đũa nàng vừa
dùng, bưng lên bát cơm nàng ăn thừa, gắp một đũa thịt băm cà, ăn một cách nghiêm
túc tử tế. Trên đôi đũa kia còn dính rau cải trắng nàng vừa ăn thừa, ở rìa bát
cơm có một hạt cơm nàng không cẩn thận làm vãi.
Hắn có mắc bệnh sạch sẽ hay không nàng không rõ lắm, nhưng một nam nhân có
thể tùy ý ăn đồ thừa của một nữ nhân xa lạ như vậy hay sao?
Lần này khỏi phải dùng tay nhéo, mặt của nàng bây giờ cũng đỏ như máu rồi,
rưng rưng nước mắt, không biết là vì ho khan khi nãy hay vì lí do nào khác. Cứ
thế ngồi phịch trên mặt đất, ngẩng đầu như một kẻ ngốc, nhìn hắn ngồi xổm bên
cạnh mình, ăn sạch sẽ cơm nước còn thừa, một hột cơm cũng không chừa lại. Nhìn
hắn thay nàng thu dọn chén đĩa vào hộp, ngón tay thon dài, trên ngón giữa có một
nốt ruồi nhỏ quen thuộc màu đen nhạt.
Đàm Xuyên không tin