
ì khác đành tới hỏi Đàm Xuyên: “Xuyên
Nhi, nhìn thấy Công Tử Tề tiên sinh thật rồi sao? Cậu ta mặc y phục gì? Bộ dạng
ra sao?”
Đàm Xuyên gật gật đầu: “Vâng, nhìn thấy rồi… Đẹp lắm, trông cứ như thần
tiên.” mới là lạ…
Sau khi bà chủ nghe nói thế, ngay cả việc buôn bán cũng chẳng còn lòng dạ nào
mà làm, dứt khoát xếp một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước cửa tiệm nhìn quanh phố
phường, chỉ chờ mong bao giờ Công Tử Tề xuất hiện có thể ngắm thêm một lần. Đợi
một mạch cho đến khi mặt trời lặn, con đường phía trước mới lại truyền tới một
trận náo động, những người trong cửa tiệm đồng loạt chạy ra xem, lại thấy Công
Tử Tề không ngồi xe cũng chẳng ngồi kiệu, đang chắp tay sau lưng thoải mái đi
lại trên đường, một đám người vây quanh bên cạnh.
Bà chủ lặng lẽ lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, nhìn quanh bốn phía,
thấy Đàm Xuyên đang núp mình sau cửa tiệm, bà lập tức đưa khăn tay cho nàng, cái
mặt già hiếm có dịp đỏ lên: “Xuyên Nhi à… Bác… có chút ngại ngùng. Trong tiệm
chúng ta có mỗi cháu là cô nương trẻ tuổi, nghe nói Công Tử Tề tiên sinh trước
giờ không làm khó dễ các cô nương, cháu giúp bác qua đó xin tiên sinh bức tranh
chữ, nhé?”
Đàm Xuyên gần như nhảy dựng lên, cuống quít xua tay: “Cháu… Cháu không
đi!”
Mấy tiểu nhị nghe nói đến xin tranh chữ, cũng vội vàng lấy khăn mùi soa của
mình kín đáo đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi! Xin nhờ ngươi!”
Thím Quách đem tất cả mười mấy cuốn sổ sách trong tiệm ra, ngay cả giấy Tuyên
Thành cháu ngoại bà dùng để luyện chữ cũng không bỏ sót, ném cả chồng cho nàng:
“Đi mau đi mau!”
Đàm Xuyên ôm khăn tay khăn mùi soa sổ sách trong ngực, không lời ngẩng nhìn
trời xanh, trời xanh đương nhiên không thèm để ý nàng, nàng đành phải rơi lệ đầy
mặt mà bước tới, mỗi một bước đều như đi trên mũi đao, vất vả lấy hết dũng khí
ngẩng đầu, đối diện với nửa mảnh mặt nạ làm từ Thanh Mộc kia dũng khí đột nhiên
chạy đi đâu hết, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “… Tiên sinh… Giúp, giúp ta ký tên
đi?”
Công Tử Tề đại nhân trong truyền thuyết không trả lời nàng, thậm chí không
liếc về hướng nàng một cái, những người vây quanh hắn thật sự quá nhiều, giọng
nói của Đàm Xuyên thật sự quá nhỏ, hắn căn bản không nghe thấy, cứ thế nhẹ nhàng
mà đi lướt qua.
Đàm Xuyên nhanh chóng chạy về như bị lửa đốt sau mông, ném cả đống đồ cho
thím Quách: “Anh ta không chịu ký, không liên quan gì đến cháu!”
Mọi người cực lực khinh bỉ nàng một trận, cuối cũng vẫn là thím Quách dùng
sức mạnh phi thường, khí phủ núi sông, vọt vào đám người, xin được chữ ký kia.
Cái khăn có bút tích kia được bà chủ xem như vật báu, từ đó về sau ngày nào cũng
ôm trước ngực, gặp ai cũng giở ra, đem ba chữ Công Tử Tề rồng bay phượng múa
trên đó khoe với mọi người từng chữ một.
Một người có thể nổi tiếng đến mức này, cũng coi như viên mãn rồi, Đàm Xuyên
rất là cảm khái, người sinh ra đã bảnh chọe quả nhiên đi tới đâu cũng vẫn cứ
bảnh chọe, đeo mặt nạ cũng không che được cái bảnh chọe của hắn.
Vốn cho rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đó, ai ngờ chưa được vài ngày bà chủ
bỗng nhiên tới tìm nàng với vẻ nghiêm túc khác lạ: “Xuyên Nhi, cháu có món gì sở
trường nhất không? Phải là sở trường nhất nhất ấy!”
Đàm Xuyên khó hiểu: “Có thì cũng có, nhưng mà cháu chỉ biết làm cơm gia đình
thôi, mấy món hiếm lạ gì đó cháu không làm được.”
Lần trước nàng tới quán rượu lớn nhất Cao Đô ăn một chầu, mấy món sở trường
của đầu bếp nơi đó đều làm cho người ta hoa cả mắt, cái gì mà đậu hũ tạo hình
người, bên trong còn nhồi thịt, cho vào nồi hấp chín, đậu hũ lại không bị tan
ra. Đồ ăn kiểu này có đánh chết nàng cũng không làm được.
“Không sao, cứ chọn món thông thường sở trường nhất của cháu!” Bà chủ đích
thân xách giỏ đi cùng nàng lên phố mua đồ ăn, thậm chí còn đóng cửa ngừng kinh
doanh một ngày, chỉ để Đàm Xuyên chuyên tâm nấu nướng trong phòng bếp, làm xong
một món bà lại nếm thử một ngụm, cảm thấy ngon thì ghi ra giấy.
Bận bịu như vậy cho tới khi mặt trời xuống núi, mới chọn ra được bốn món ăn
một món canh, bà chủ nghiêm túc sắp xếp đồ ăn còn đang nóng hôi hổi vào một cái
hộp, cẩn thận đậy kín, bấy giờ mới đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi, nhanh mang tới
Thanh Phong lâu, đừng để thức ăn bị nguội.”
Đàm Xuyên đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dè dặt hỏi: “Thanh Phong lâu đồ ăn
gì mà chẳng có, sao phải mang đồ ăn tới đó?”
Cái mặt mo của bà chủ lại đỏ lên, bẽn lẽn xoắn xoắn khăn tay có chữ ký kia,
hiếm khi nhỏ giọng ỏn ẻn: “Nghe nói Công Tử Tề tiên sinh chuyển ra thanh lâu,
bởi vì ngại đâu ồn ào náo nhiệt, thức ăn cũng không hợp khẩu vị. Bác nghĩ cậu ta
mấy ngày nay ở tại nhã gian trong Thanh Phong lâu, tất nhiên là ăn toàn thịt cá,
lúc này đổi sang ăn mấy món cơm gia đình thanh đạm hẳn là rất thích… Cháu xem,
người ta hào phóng như vậy, còn ký tên cho chúng ta, thế nào cũng phải báo đáp
chút gì chứ? “
Đàm Xuyên nhét lại cái hộp vào tay bà chủ, vỗ vỗ y phục chạy lấy người: “Bà
chủ, tự bác mang đi!”
Nói đùa gì vậy, lại muốn dâng con cừu non thơm ngon nhà nàng lên tận miệng
con cọp già bảnh chọe nhà hắn hay sao?! Ngh