XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 9.5.00/10/543 lượt.

giết người, Phó Cửu Vân thản nhiên

tiếp nhận, không hề né tránh. Ánh mắt nàng rồi cũng dần trở nên dịu lại, dùng

hết thảy sức lực và dũng khí, nàng gắt gao nhắm mắt, từng giọt từng giọt nước

mắt thật lớn rớt xuống. Hắn vươn tay chạm tới, bị nàng dùng tay đè lại, áp vào

trên mặt. Tay hắn rất ấm áp, cũng rất dịu dàng, một khi dựa vào sẽ không còn

muốn rời ra, nàng không thích chính mình mềm yếu như vậy. Nhưng nàng không có

cách nào chống lại.

Phó Cửu Vân ngồi bên người nàng, tay áo dài nhuốm máu che phủ bờ vai trần của

nàng, ôm đầu nàng vào trước ngực, vạt áo nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Không biết

đã trải qua bao lâu, lâu tới mức Phó Cửu Vân cho rằng nàng đã ngủ, đang muốn nằm

xuống ngủ cùng nàng, chợt nghe nàng khẽ nói bằng giọng mũi: “… Độc, đã giải

chưa?”

Hắn lúc này mới nghĩ ra độc nàng hỏi là Tương Phùng Hận Vãn, trong lòng cảm

thấy hơi hơi chua xót, thì ra nàng vẫn nhớ rõ.

“Chút độc đó, còn không độc chết đại nhân ta được.” Ngữ khí của hắn ung dung

thoải mái, mang vẻ bông đùa.

Đàm Xuyên ngẩng mặt lên, đôi mắt hồng hồng, còn hơi sưng lên, có điều đã

không còn nước mắt. Nàng do dự một chút, xoay đầu đi thấp giọng nói: “Vậy… còn

miệng vết thương thì sao?”

Hắn tự giễu nhìn nhìn trên vai, máu đã ngừng chảy, hắn ra đi vội vàng, không

mang theo linh đan diệu dược gì, thuốc vừa bôi cũng chẳng có công hiệu gì lắm,

miệng vết thương sưng phồng cả lên.

Hắn bảo: “Không sao, không đau.”

Nàng lại không nói gì, lông mi còn dính giọt nước nhỏ tinh tế, hơi hơi run

nhè nhẹ, trái tim Phó Cửu Vân cũng run rẩy theo, không kìm nổi lòng muốn dùng

đầu ngón tay chạm tới cánh bướm mềm mại kia. Nàng đột nhiên hắng giọng nói: “Ta

có thuốc ở đây.”

Nàng xác thực mang theo rất nhiều thuốc tốt, túi Càn Khôn quả thực còn chứa

được nhiều đồ vật hơn cả một kho báu, có một bình sứ nhỏ, bên trong đựng đầy

những viên thuốc màu trắng to bằng đầu ngón tay, Phó Cửu Vân vừa ngửi hương vị

liền biết đó là thuốc trị thương thượng hạng, hòa tan hai viên vào trong nước,

thoa lên vết thương, qua một đêm miệng vết thương liền có thể khép miệng.

Đàm Xuyên quỳ gối trước mặt hắn, giúp hắn cởi áo khoác ngoài, ngón tay hơi

lạnh sượt qua bộ ngực trần của hắn, hô hấp của Phó Cửu Vân chợt trở nên rối

loạn, thình lình nắm lấy tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay cơ hồ muốn thiêu

cháy da thịt nàng. Nàng cúi thấp đầu, lúm đồng tiền mơ hồ lộ trên khóe môi, mang

theo vẻ nghịch ngợm đã lâu không thấy, nhỏ giọng nói: “Không ngờ nổi ngươi thật

sự là tinh lực dồi dào, máu chảy nhiều như vậy, còn muốn làm gì?”

Hắn vô cùng không cam lòng mà buông tay, dường như tự giễu cười nói: “… Ra

tay nhẹ chút, ta sợ đau.”

Động tác của nàng quả nhiên rất nhẹ, đầu ngón tay chạm vào vết thương, giống

như gió nhẹ thoảng qua, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã liền biến mất. Phó Cửu

Vân có chút tâm viên ý mã, vừa muốn nàng đừng bôi thuốc xong nhanh đến thế, lại

vừa mong nàng dùng lực một chút, đụng chạm như gãi ngứa như vậy thật sự làm cho

tâm tình người ta ngứa ngáy khó nhịn.

[tâm viên ý mã: như kiểu lòng vượn dạ ngựa ấy :”> (viên: vượn, mã: ngựa)

đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường, đại khái là anh Phó

Cửu Vân khó chiều '>

Ánh trăng chiếu lên song cửa sổ, bóng dáng hai người bọn họ lồng cùng một

chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tựa như sẽ không bao giờ phân cách.

Trong lòng Đàm Xuyên có một loại vui sướng không nói lên lời, còn có một loại

bất đắc dĩ mơ hồ mờ nhạt. Nàng nói: “Cửu Vân, ngươi cảm thấy công chúa một nước,

nên là thế nào mới phải? Chỉ cần ăn diện đẹp mắt một chút, dáng vẻ xinh tươi một

chút, thể hiện uy nghi hoàng gia trước mặt người khác là được sao?”

Phó Cửu Vân không trả lời, hắn dường như đang ngủ, đầu hơi cúi xuống, khuôn

mặt bị bao trùm trong bóng tối.

“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không có ai nói cho

ta biết. Sau đó Đại Yến diệt vong, tiên sinh và ta tình cờ trở về thăm một lần,

khắp chốn nơi đó đều cho yêu quái là tôn quý, chỉ vì Thiên Nguyên quốc thờ phụng

vua quỷ. Những con dân bình thường hàng năm đều phải tiến cống thịt người …

Ngươi biết thịt người là sao không? Chính là coi con người như một món cao lương

mỹ vị dâng tặng cho một đám yêu ma cao cao tại thượng. Hoang đường lắm phải

không? Thế nhưng đó lại là sự thật rành rành.”

“Sau khi trở về, ta vẫn cứ nghĩ, trước kia ta là công chúa Đại Yến, được vạn

người ngưỡng mộ, tới cùng là dựa vào cái gì cơ chứ? Ta đã làm được gì cho bọn

họ? Ta rốt cuộc có tư cách được các con dân của ta ủng hộ như thế hay

không?”

“… Ngươi nói, ta dùng hồn đăng sẽ hồn phi phách tán vĩnh viễn chịu thống khổ,

không đáng. Đối với Đàm Xuyên mà nói, quả thật không đáng, nàng chỉ là một cô

nương bình thường không người thân thích. Có điều trước khi trở thành Đàm Xuyên,

nàng là Đế Cơ của Đại Yến. Trong lòng Đế Cơ, đây là chuyện ngàn vạn lần đáng

giá.”

Thuốc đã thoa xong, là thuốc trị thương thượng hạng, bên trong còn bỏ thêm hí

tiên tán, cái tên thể hiện ý nghĩa, ngay cả thần tiên không cẩn thận cũng sẽ bất

tri b