
đều có tinh khí thần của ta bám ngụ trên đó. Ngươi đi đi, hồn đăng ngươi vĩnh
viễn cũng đừng mơ tưởng! Ngươi cứ vậy mà đi, muốn đi chân trời góc biển cũng tùy
ngươi.”
Đàm Xuyên dần dần ngừng run rẩy, hai tay nắm thật chặt áo khoác ngoài, co rụt
người vào trong áo. Thanh âm của nàng cũng lạnh lùng thong thả như của hắn:
“Không phải ngươi nước mất nhà tan, không phải người thân ruột thịt của ngươi
chết trận, ngươi có tư cách gì hết lần này tới lần khác muốn ta buông tha cừu
hận? Phó Cửu Vân, phải chăng ngươi yêu ta mất rồi?”
Hắn đáp lại cực nhanh, thậm chí không chút suy nghĩ: “Phải.”
Đàm Xuyên cắn chặt răng, dùng hết sức lực bình sinh ngăn lại dòng nước mắt,
có điều nàng không ngăn nổi sóng trào trong đáy lòng, hết thảy những tỉnh tỉnh
mê mê giờ phút này đều trở nên phân minh rõ ràng. Hắn dịu dàng chăm sóc nàng, vì
nàng mà vẽ nên cung Cảnh Viêm như mộng như ảo, nói ra những lời tốt đẹp nàng
hằng khao khát được nghe, là bởi vì hắn yêu nàng.
Đó không phải lời bông đùa, không phải trò chòng ghẹo, cũng chẳng phải sự ham
thích nông nổi. Tình yêu của hắn ghìm nén sâu đậm lại mềm mại dịu dàng, ẩn giấu,
mà nhuần nhã vô thanh.
Nàng từng trải qua chuyện ái tình tốt đẹp nhất trên đời, cũng đã từng nếm qua
kết cục bi thảm nhất, nàng cho rằng chính mình sớm đã thờ ơ như cây khô tro tàn.
Vậy mà những quá khứ ấy lại chẳng thể mảy may ngăn cản dòng thủy triều lúc này
đang điên cuồng trào dâng trong cơ thể, nàng lại bắt đầu run rẩy, chỉ có thể đặt
tay lên miệng dùng sức cắn, muốn mượn đau đớn để làm cho chính mình tỉnh táo,
tỉnh táo.
Nhưng là muốn nàng tỉnh táo thế nào đây?
Nàng thấp giọng nói: “… Nhưng ta trước giờ chưa hề yêu ngươi, một chút cũng
không có.”
Nàng chẳng rõ chính mình đang nói thật hay là nói dối, cứ như vậy nói ra,
không biết là đang đày đoạ hắn hay đày đoạ chính mình.
Phó Cửu Vân nhìn nàng co rụt người thành một bóng lưng nho nhỏ, giọng điệu
lại trở nên mỉa mai: “Ngươi rất mạnh mẽ, cũng đủ tàn nhẫn, ngươi rốt cục làm cho
ta không còn muốn nhìn thấy ngươi.”
Hắn đi tới trước cửa phòng, những tia sáng màu trắng bạc lấp lóe trên cửa bị
hắn phất tay áo một cái, thu toàn bộ trở về.
Hắn bước ra ngoài, không quay đầu lại.
Phó Cửu Vân cứ vậy ngồi trong đại sảnh nhà trọ uống rượu giữa đêm hôm khuya
khoắt, toàn bộ rượu tích trữ trong nhà trọ bị một mình hắn uống hết hai phần ba,
chưởng quầy và tiểu nhị thấy hắn toàn thân tỏa ra vẻ hung thần, chẳng dám ho he
một tiếng. Lại bởi vì không thấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia xuống cùng, bọn họ đều
hoài nghi phải chăng bị nam nhân này giết chết mất rồi, có điều cũng chẳng kẻ
nào dám đi báo quan.
Không biết có phải vì phiền muộn tới mức gần muốn điên cuồng, hắn xưa nay
ngàn chén không ngã rốt cục cảm thấy trong đầu choáng váng nặng nề, cảm giác say
bắt đầu tầng tầng ập tới. Trên vai còn truyền tới từng đợt đau đớn xé da xé
thịt, dứt khoát cứ để nó đau như vậy, máu cũng mặc nó tự nhiên chảy, như vậy hắn
mới có thể chắp ghép được những câu chữ lộn xộn rời rạc trong lòng.
Đáy lòng có một cơn đau chát chúa, không chỉ vì bản thân hắn, mặc dù đã từng
vung bút vì nàng mà tỉ mỉ dệt nên mộng đẹp trân quý trong lòng, mong rằng nàng
cảm thấy an ủi; mặc dù là gắt gao ôm ấp nàng, im lặng cho nàng biết nơi này còn
có hắn có thể dựa vào; dẫu cho hết thảy chẳng làm nàng cảm kích —— những chuyện
đó đều chẳng có gì đáng kể, là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn chỉ là vì sự quật cường bướng bỉnh tới mức liều mạng ấy của nàng, làm tổn
thương người khác cũng làm thương tổn chính nàng. Lúc ấy hắn trong cơn cuồng nộ
nói ra lời nói tổn thương người, giờ này lại chỉ có mình hắn nhấm nháp quả đắng
hối hận tiếc nuối.
Túi Càn Khôn trong ngực rớt ra, Phó Cửu Vân cầm trong tay xem xét tỉ mỉ.
Trong này có chứa hồn đăng, ban đầu hắn đoán không ra nàng tới núi Hương Thủ để
làm gì, trong khoảnh khắc cảm nhận hồn đăng bị lấy mất kia, hắn lập tức liền
hiểu ra tất cả.
Nghe đồn m Sơn có rồng thần miệng ngậm hồn đăng, thu hút muôn vàn yêu ma quỷ
hồn. Hồn đăng dùng tinh phách hồn người làm lửa, vạn năm không tắt —— nàng muốn
làm điều gì, hắn lại không dám tưởng tượng. Nếu nàng sống chính là để chết đi
như vậy, dù cho nàng có hận hắn tới mức khắc cốt ghi tâm, thứ này cũng không thể
giao cho nàng.
***
Trong phòng an tĩnh không có lấy một tiếng động. Đàm Xuyên chỉ cảm thấy rất
lạnh, tay chân cuộn tròn trong áo khoác, vẫn cứ lạnh phát run.
Cuối cùng cũng tới lúc này, nàng lại chẳng thể miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ.
Nàng hơi khẽ động, mờ mịt nhìn bốn phía, bước tiếp theo phải làm gì? Chính
nàng cũng không biết, lẽ nào thật sự để hắn cưỡng ép quay về núi Hương Thủ?
Không biết từ lúc nào trên bàn có đặt một cuộn tranh, lớn hơn vài lần so với
các cuộn tranh bình thường, được buộc bởi một sợi dây tơ tằm màu đỏ xinh
xắn.
Thứ này không phải của nàng.
Đàm Xuyên vươn tay, tháo dây tơ đỏ, cuộn tranh dùng giấy rất mới, vẫn còn
mang theo hơi ấm trên người hắn.
Từng chút một mở ra, tranh trên giấy lại là một tòa cung điện nàng vô cùng
quen thuộc, từ nhỏ đến lớn mười bốn