
yêu
quái còn chưa kịp phản ứng, thỏa mãn ợ một cái, sung sướng lăn vài vòng trên mặt
đất mới chịu trở về.
Đàm Xuyên ném ra một tờ giấy trắng, nháy mắt biến thành vô số yêu quái hình
thù kỳ dị, làm bộ đuổi theo mấy vị văn nhân thi sĩ đã bị dọa cho nhũn người,
trong lúc nhất thời có kẻ trốn xa, có người ngất xỉu, nàng lúc này mới thoải mái
mà xuất hiện, bước tới bên cạnh Tả tướng. Ông ta còn chưa chết hẳn, miệng mở
rộng, cổ họng chật vật phát ra tiếng ư ư, hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.
Đàm Xuyên ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn ông ta, thấp giọng nói: “Ông còn
nhận ra tôi không?”
Ông ta không trả lời, có thể là do sợ hãi quá độ, thần sắc trong mắt biến ảo,
giống như không thể tin nổi, giống như sợ hãi tột độ, lại như tuyệt vọng vô cùng
vô tận.
“Tôi vốn nghĩ, giết ông là vì báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu và các huynh
trưởng của tôi. Có điều hiện tại còn phải thêm một điều.” Nàng cầm mũi tên,
thẳng tay rút ra, máu tươi “phụt” một tiếng phun trào, Tả tướng hơi hơi run lên,
phát ra những thanh âm đứt quãng: “Đế… Đế Cơ… Ngươi không chết… Các ngươi rõ
ràng… đều bị chết cháy…”
Nàng gật gật đầu: “Tôi không chết, tôi sống vì con dân Đại Yến tới tìm ông
đòi một cái nợ, nợ máu trả bằng máu.”
Sắc mặt ông ta biến đổi, há mồm muốn cắn đứt lưỡi, để khỏi phải chịu đựng nỗi
thống khổ chậm rãi chờ đợi máu trong cơ thể chảy đến lúc cạn khô.
Đàm Xuyên lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng chết là xong hết mọi chuyện, trên
đời không có chuyện đơn giản như vậy. Thiên đạo nhân từ, có luân hồi chuyển thế,
tôi lại chẳng được nhân từ đến thế.”
Nàng đột nhiên lấy ra một lá bùa ấn lên đầu ông ta, thấp giọng nói: “Ông
chính là tinh phách hồn người đầu tiên.”
Hồn phách chưa rời cơ thể đã bị lá bùa dẫn ra, hồn đăng thấm máu Tả tướng,
cái nắp trên đỉnh hưng phấn “bụp” một tiếng tự mở ra, bấc đèn hút được hồn phách
hơi hơi sáng lên, hiện ra một ngọn lửa màu lam nhạt. Hồn đăng không bao giờ tắt,
hồn phách dùng để thắp đèn sẽ phải nhận hết khổ sở đời đời kiếp kiếp, lão tặc
phản quốc, kết cục này rất thích hợp với ông ta.
Đàm Xuyên nâng đốm lửa leo lét dường như khẽ thổi sẽ tắt kia, thấp giọng nói:
“… Ông nợ con dân Đại Yến, ông phải trả.” Nàng đóng nắp đậy, xoay người rời đi,
mãnh hổ đối với hồn đăng đã được thắp lửa thập phần kiêng kỵ, không bao giờ dám
tới gần trong vòng ba thước, đi theo nàng xa xa phía sau.
***
Chuyện Tả tướng bị tru sát khi đó được đồn thổi thôi sùng sục, kinh động tới
cả hoàng tộc Thiên Nguyên quốc, thi thể ông ta được bí mật vận chuyển tới kinh
thành Cao Đô của Thiên Nguyên. Quốc sư chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: “Hồn phách
bị lấy đi, người động thủ chắc chắn rất tinh thông tiên thuật.”
Từ đó tám cửa thành tại Cao Đô đều thiết lập trạm kiểm soát, cấm tất cả người
tu tiên ra vào, chọc cho một vài đệ tử tu tiên quanh đó chỉ biết nuốt giận mà
không dám nói gì.
Đoạn thời gian đó Đàm Xuyên lưu lại nhà trọ tại một trấn nhỏ của Đại Yến, mỗi
bữa ăn ba bát mì thịt heo, làm hại bà chủ không cảnh đời nào là chưa gặp qua mỗi
lần đưa mì cho nàng cũng nhịn không được muốn xem cho no mắt cái bụng bằng phẳng
của nàng. Ba tháng qua đi, nàng mập ra một vòng, vậy mà bờ eo vẫn cứ thướt tha,
tư thái vẫn tuyệt vời, nhưng vẻ thon gầy lả lướt trước kia, đã uyển chuyển theo
gió mà đi không hẹn ngày trở lại.
Dùng giấy trắng biến ra một cái mặt người dán lên, Đàm Xuyên soi gương nhìn
trái ngắm phải, cực kỳ vừa lòng với hình tượng mới của mình. Không xấu, cũng
không đẹp, khuôn mặt tròn tròn đôi mắt tròn tròn, một hương vị rất ngây thơ hồn
nhiên. Cho dù là đám người Phó Cửu Vân Tả Tử Thần Huyền Châu, lúc này kề sát vào
mặt nàng, căng mắt ra nhìn, phỏng chừng cũng chẳng nhận ra cô nương đầy đặn bên
cạnh đây chính là Đàm Xuyên.
Lại một tháng trôi qua, các lệnh cưỡng chế đối với người tu tiên của các trạm
kiểm soát tại Cao Đô đều bị bãi bỏ. Ngày nào đó tháng nào đó, một cô nương đầu
ngây ngô não ngây ngô ngồi thuyền đi tới Cao Đô, giữa ban ngày ban mặt, quang
minh chính đại bước vào từ cửa thành, chẳng ai thèm liếc mắt thêm một cái.
***
Cao Đô là chốn kinh thành của Thiên Nguyên quốc, khi Đàm Xuyên còn nhỏ, hiểu
biết về Thiên Nguyên quốc chỉ giới hạn trong phạm vi sách vở, đó một quốc gia
hùng mạnh vùng tây bắc, theo như lời truyền lại thì hoàng tộc có mang dòng máu
yêu ma, người người dũng mãnh thiện chiến, cuồng bạo khát máu.
Hai mươi lăm năm trước, hoàng hậu Thiên Nguyên sinh hạ vị hoàng tử đầu tiên,
lúc đó trời hiện dị tượng, bên ngoài hoàng thành Cao Đô đổ mười tấc mưa đen,
người người cảm thấy bất an. Hoàng đế cho là điềm xấu, mời quốc sư lập đàn quan
sát thiên cơ, ai ngờ kết quả nằm ngoài dự đoán mọi người. Quốc sư bẩm báo: Người
này trời sinh mệnh cách vô song, quỷ thần cũng phải né tránh, dòng máu yêu quái
nồng hậu, tương lai huyết chiến thiên hạ, nhất thống Trung Nguyên, chính là điềm
lành lớn.
Hoàng đế tự nhiên bán tín bán nghi, liên tiếp mười ngày sau đó, ngày nào cũng
có dị tượng, mỗi ngày vào lúc giữa trưa và nửa đêm, đều có hàng loạt yêu ma kì
quái chưa từng thấy bao giờ t