Old school Easter eggs.
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325445

Bình chọn: 7.00/10/544 lượt.

năm, nàng chính là từ nơi ấy mà trưởng

thành. Cung Cảnh Viêm, cung điện mỹ lệ nhất của hoàng cung Đại Yến, trong cung

có đủ loại thu hải đường, khi nàng rời đi, mấy bông hoa nhỏ kia mới vừa chớm nở,

chỉ là chẳng ai có tâm thưởng thức vẻ đẹp của chúng.

Tay Đàm Xuyên mềm nhũn, cuộn tranh rơi trên mặt đất, kinh động cứng đờ

người.

Ảo giác trước mắt đột nhiên hiện lên, nơi nơi ngập tràn những nhành thu hải

đường trắng hồng rực rỡ, nàng ngồi giữa biển hoa, thấy gió cuốn tung những cánh

hoa, bay qua góc áo. Trong cung Cảnh Viêm người đến người đi, phụ hoàng mẫu hậu

an tường ngồi bên cạnh nàng, chỉ là mặt mũi mơ hồ. Đại ca bọn họ cũng đều ở đây,

khuôn mặt mỗi người đều mơ hồ không rõ, chỉ có nhị ca mặt mày linh động, cười

dài ngồi xổm trước mặt nàng, răng môi mấp máy, tựa như đang nói chuyện với

nàng.

“Nhị ca!” Nàng kêu lên, vươn tay ra muốn ôm lấy hắn, thế nhưng hai cánh tay

chỉ quơ phải khoảng không, nàng suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.

A Mãn bưng nước trà khẩn khoản đi tới, trên gương mặt hòa nhã lộ ý cười dịu

dàng quen thuộc, đem ấm trà đặt cạnh tay nàng.

“Đừng, đừng đi…” Nàng vô ý thức kéo tay nàng ấy, đương nhiên lại là công dã

tràng.

Nàng hiểu ra, đây chẳng qua chỉ là ảo giác do tiên họa tạo ra, hết thảy đều

là giả, cho nên không thể chạm tới bọn họ, cũng không nghe thấy bọn họ nói

chuyện. Chỉ là nàng thực sự không thể tin nổi sẽ có một ngày được gặp lại bọn

họ, sinh động rõ ràng, tươi cười với nàng, nói chuyện đi lại chung quanh nàng.

Tất cả chuyện này quả thực giống như một mộng đẹp bất ngờ, nàng bị hung bạo đẩy

vào, lại luyến tiếc không muốn thoát ra.

Đàm Xuyên đột nhiên rụt tay về, gắt gao cắn chặt răng, nước ở trong mắt nín

nhịn không nổi rơi xuống một giọt. Nàng luôn quật cường như vậy, không bao giờ

để giọt thứ hai rơi xuống, liều mạng lấy áo khoác lau mặt, xoay người chạy ra

cửa.

Cửa mở, Phó Cửu Vân đứng trước mặt nàng. Hẳn là khi nãy hắn đi băng bó bôi

thuốc, ngoại sam dính đầy máu khoác trên khuỷu tay, cúi đầu lẳng lặng nhìn

nàng.

“Mấy ngày này ta vẫn mải miết vẽ bức tranh này.” Thanh âm hắn trở nên bình

tĩnh, “Đợi tới khi vẽ xong toàn bộ sẽ tặng cho ngươi. Khi ta xác định ngươi là

Đế Cơ, đã muốn làm như vậy.”

Đàm Xuyên ngơ ngác gật đầu, thì thào: “… Công Tử Tề?”

Phó Cửu Vân thấp giọng nói: “Công Tử Tề cũng được, Phó Cửu Vân cũng được, chỉ

là cái tên mà thôi, chẳng hề quan trọng. Quan trọng là, hơn một lần Công Tử Tề

đã không thể ở bên nàng, hắn luôn luôn tới muộn một bước. Lần này đây, Phó Cửu

Vân sẽ nắm chắc nàng.”

Đàm Xuyên giống như không nhận ra hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Phó Cửu Vân hiếm khi bị nhìn đến mất cả tự nhiên, giơ tay khẽ đẩy nàng vào

phòng, đóng cửa phòng: “Vào đi.”

Phó Cửu Vân thu bức tranh, một lần nữa cuộn lại, buộc dây tơ tằm đỏ đặt ở sau

lưng. Hắn ngồi ở bên giường, không ngẩng đầu, khẽ nói: “Chúng ta không cần nói

những lời thừa. Hồn đăng quá nguy hiểm, ta sẽ không để ngươi mang đi. Đêm nay ở

tạm đây một đêm, ngày mai theo ta quay về núi Hương Thủ.”

Nàng ngoảnh mặt đi một cách tàn nhẫn: “… Ta sẽ không quay về.”

“Tả Tử Thần đã rời khỏi núi Hương Thủ, Huyền Châu cũng đuổi theo, chắc hẳn

sau này cũng sẽ không quay lại. Ngươi không cần lo lắng có người sẽ nhận ra

ngươi.”

“Vì sao nhất định phải bắt ép ta quay về?”

Lẽ nào chỉ vì hắn là Công Tử Tề, hắn yêu nàng, vì nàng mà vẽ một bức Cung

Cảnh Viêm, là nàng sẽ vô cùng cảm kích, từ nay về sau nguyện đi theo hắn?

“Bởi vì ta không muốn ngươi dùng hồn đăng, lại càng không muốn ngươi cô đơn

lẻ loi một mình. Ta muốn người được sống trong hạnh phúc.”

“Vậy ngươi không bằng bảo ta đi tìm chết.”

Hắn hít một hơi, ánh mắt trầm lắng.

“Thực sự không có cách vãn hồi sao?”

Đàm Xuyên lạnh lùng nở nụ cười: “Vãn hồi thế nào? Vãn hồi cái gì cơ? Gọi nước

Đại Yến quốc trở về sao? !”

Phó Cửu Vân im lặng.

“Xuyên Nhi…” Hắn đột nhiên lại mở miệng, “Ta biết ngươi muốn lấy hồn đăng để

làm gì. Chỉ là, trên đời quả thật có một số việc đáng giá dốc sức để làm, cho dù

chết cũng chẳng có gì đáng kể, bởi vì con người có luân hồi, chấm dứt một đoạn

khổ sở, dù sao cũng còn có một đoạn hoàn toàn mới chờ đợi họ. Nhưng vô luận là

chuyện gì, cũng không đáng để sau khi chết phải hồn phi phách tán, chịu thống

khổ vô cùng vô tận.”"

Nàng không nói lời nào, giống như một con thú nhỏ bị thương, rầu rĩ không

chịu ngẩng đầu.

“Ta sẽ không khuyên bảo ngươi quên đi cừu hận, thế nhưng ta nghĩ ngươi đi

cùng ta có thể bớt đi một chút bận tâm. Có chút hạnh phúc tuy rằng rất ngắn,

cũng rất nông cạn, nhưng ngươi xứng đáng có được. Ngươi không yêu ta, vậy cũng

không sao cả, tóm lại đều là ta tự nguyện. Hồn đăng… không thể giao cho ngươi,

ta sẽ phong ấn nó. Ngươi nếu muốn hận, không bằng cứ hận ta, ta không cần ngươi

ngàn dặm xa xôi vạn lý lặn lội, ngươi xem, ta ở ngay trước mặt ngươi, muốn giết,

cũng chỉ một đao là xong, vô cùng đơn giản.”

“Xuyên Nhi, ta sẽ luôn ở bên ngươi, ngươi muốn thế nào, ta cũng luôn ở bên

ngươi. Chỉ hồn đăng là không thể.”

Ánh mắt của nàng chẳng khác nào đang muốn