
uyên quốc còn chưa tới, chính lão đã tự
đầu hàng trước rồi. Mà Thiên Nguyên quốc sau khi tiêu diệt Đại Yến, Tả tướng
được cho là công lao vĩ đại, vốn muốn bảo ông ta ở lại Đại Yến làm một chức quan
lớn, nhưng dân chúng Đại Yến cực kỳ căm hận vị thừa tướng phản quốc này. Để
tránh phiền toái không cần thiết, chính ông ta đã xin chỉ thị tới nơi này làm
một viên quan tiêu dao nhàn hạ, tiếp tục trau dồi nhuần nhuyễn thủ đoạn cũ rích
tôn thờ yêu quái.
Mấy hôm trước vừa gửi thiệp mời đến động phủ của đám đào yêu, mời bọn họ tham
gia “Yến tiệc trăm người” gì đó, mượn lời của đào yêu, chính là mời bọn họ đi ăn
thịt người, để thể hiện rõ sự khác biệt mạnh yếu giữa yêu quái và người thường.
Nghe nói những yêu quái có chút thanh danh ở những vùng lân cận cũng đều nhận
được thiệp mời, hết thảy bị dọa cho nhảy dựng, chẳng kẻ nào muốn chảy xuống vũng
nước đục ấy, cho nên dứt khoát vứt bỏ động phủ đã trú ngụ nhiều năm, rời xa chốn
thị phi này.
Nàng cưỡi lừa con, thay đổi phương hướng chậm rãi tiến bước.
Đây mới thực sự là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn
công, Tả tướng xa tận chân trời gần ngay trước mắt, khỏi cần nàng phải lãng phí
cước trình.
Nàng còn nhớ thuở nhỏ rất thân thuộc với Tả tướng, con trưởng của ông ta là
thư đồng của hoàng tử, nhị ca thường xuyên mang theo nàng lén lút chuồn tới nhà
Tả tướng tìm mấy người con trai của ông ta chơi cùng, có một lần bị Tả tướng bắt
gặp, làm cho hai người bọn họ lo lắng không yên, nếu bị phụ hoàng biết được, cả
hai bọn họ đều sẽ bị cấm túc.
Thật không ngờ Tả tướng lại cười tủm tỉm giúp hai người giữ bí mật, trong ấn
tượng ban đầu của Đàm Xuyên, Tả tướng là một ông bác đôn hậu mà dí dỏm.
Sau này lớn dần lên, cảm giác về ông ta cũng thay đổi, mơ hồ cảm thấy ông ta
rất biết đối nhân xử thế, nói chuyện làm việc cẩn thận chặt chẽ, một giọt nước
cũng không lọt ra ngoài, gặp mặt ông ta sẽ cảm thấy sợ hãi, từ đó về sau số lần
tới nhà ông ta cũng bớt dần đi.
Cuối cùng, chính là biết việc ông ta phản quốc thông đồng với địch. Nàng từng
có vô số điều muốn chất vấn cha con Tả Tử Thần, mỗi câu mỗi chữ đều nhuốm máu và
nước mắt. Thế nhưng trải qua nhiều năm như vậy, những điều muốn hỏi sớm đã chẳng
còn, có hỏi hay không thì Đại Yến cũng đã diệt vong, việc gì phải để người khác
nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa của chính mình. Tiên sinh nuông chiều
nàng, lúc còn đi theo ông học tập còn đặc biệt viết tên Tả tướng dán ở trên
tường, để nàng mỗi ngày đâm đao cho hả giận. Nàng chưa từng đâm một lần, bởi vì
chỉ có nỗi căm phẫn yếu đuối mới phải mượn phương thức này phát tiết.
Một thời gian dài như vậy trôi qua, Đế Cơ cũng đã thành Đàm Xuyên, nàng một
bên thuận theo bước chân lắc lư của lừa con, một bên suy nghĩ, giết xong Tả
tướng phải mau chóng đi ăn thôi, nàng đói meo cả ruột rồi.
**
Một ngày nào đó, trời trong nắng ấm, chim hót véo von, Tả tướng hiếm khi nổi
hứng thơ, mời tới mấy người văn nhân thi sĩ, xuất môn đạp thanh du ngoạn, thuận
tiện làm vài áng thơ ca tự tiêu khiển. Đàm Xuyên trốn trong kết giới do lá bùa
tạo ra quan sát ông ta kỹ lưỡng, thấy ông ta cũng đã hiển lộ dáng vẻ của người
già, tóc mai đầu bạc, liền không nhịn nổi mà nhớ tới vua Bảo An.
Khoảng thời gian Thiên Nguyên quốc cử binh xâm lược Đại Yến kia, vua Bảo An
cơ hồ già đi trông thấy, chỉ mấy tháng mà tóc bạc đầy đầu, tới khi bệnh chết lại
càng giống một ông già lọm khọm lưng gù. Ông làm hoàng đế nhiều năm như vậy, quá
mức tin tưởng Tả tướng, coi ông ta như cánh tay phải, ai ngờ cánh tay của mình
lại đâm một đao vào ngực của chính mình. Hai cha con bọn họ, về phương diện này
đều quá ngây thơ.
Ước chừng là gần đây được sống quá nhàn nhã tự tại, Tả tướng mập ra vài phần,
đi lại phấn chấn hứng khởi, trái phải trước sau đều có đám yêu quái thủ hạ yêu
lực dồi dào che chở. Mãnh hổ xưa nay chuyên ăn yêu quái, chợt thấy nhiều khẩu
phần lương thực như vậy lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hưng phấn tới nỗi liên tục
gầm gừ khe khẽ.
Đàm Xuyên vỗ vỗ đầu nó, lấy ra cung sắt từ trong túi Càn Khôn.
Cung sắt nặng tám mươi cân, nàng mất hai năm mới có thể kéo căng, những gian
khổ trong thời gian đó khỏi cần phải nhiều lời, lúc có thể kéo cung, ngay cả
tiên sinh cũng không tin nổi, bảo nàng cài tên bắn chim đang bay trên trời, nàng
bắn một con chim ưng, một mũi trúng đích, mặt không đỏ hơi thở không loạn, tiên
sinh bội phục tới nỗi thiếu chút nữa là ngất xỉu.
[tám mươi cân ở đây bằng bốn mươi cân của mình'>
Cài tên sắt, mở cung sắt. Tay Đàm Xuyên vững vàng như đá, nhắm thẳng hướng
ngực Tả tướng, kéo căng cung sắt như hình trăng rằm.
“Viu” một tiếng, mũi tên như một ngôi sao băng xé ngang bầu trời, đâm sâu vào
ngực Tả tướng, ông ta thậm chí bị luồng kình lực kia làm cho lùi về mấy bước,
ngã ngồi trên mặt đất không thể tin nổi nhìn mũi tên sắt lún sâu trong lồng
ngực. Bởi vì đâm vào quá sâu, máu cứ thế từng giọt từng giọt dũng mãnh phun ra,
nhuộm thành một mảng đỏ tươi trước ngực.
Mãnh hổ không chờ đợi nổi vội vã xông tới, từng ngụm nuốt chửng bốn con