
ên trong không hề rối loạn,
đang ngồi xếp bằng ở đầu giường thổi chén trà. Thấy nàng nhìn lén chính mình,
hắn liền giễu cợt: “Đem cái tâm tình hoài xuân mơ mộng dọn dẹp lại chút đi,
nhanh chóng ngồi dậy đàng hoàng cho ta!”
Chẳng biết kẻ xuân tình dạt dào khắp chốn là ai đâu?! Đàm Xuyên lại lần nữa
thầm gào thét trong lòng, con thỏ cũng không nhanh bằng nàng, oạch một cái liền
nhảy dựng lên, ngồi khép nép ở mép giường, cười đến vô cùng nghẹn khuất: “Cửu
Vân đại nhân, ngươi làm sao mà tìm được ta?”
Phó Cửu Vân cũng không trả lời ngay, hắn hơi cúi thấp đầu, vẫn nhẹ nhàng thổi
hơi nóng trên chén trà, có lẽ là bởi vì không cười, hắn nhìn qua có chút phiền
muộn bi thương. Trong lòng Đàm Xuyên phảng phất như bị thứ gì khuấy động, những
cảm giác áy náy hổ thẹn hay lòng cảm kích vốn luôn bị nàng tận lực áp chế, còn
có mảnh tình cảm ái muội nhập nhằng khó nói rõ, đột nhiên từ một cánh cửa khác
chui ra, phút trầm mặc ngắn ngủi lúc này dường như cũng nhiễm một hương vị ái
muội.
“Tới giờ này ngươi vẫn gọi ta là đại nhân sao?” Không đầu không đuôi, hắn đột
nhiên hỏi một câu.
Đàm Xuyên có chút bất an, nhìn chằm chằm những nét hoa văn vụng về trên cái
chén hắn cầm trong tay, giải thích: “Ta gọi vậy quen rồi…”
Phó Cửu Vân tỏ ra thờ ơ đối với đáp án này, chỉ lầm lũi uống trà đến nỗi
giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì tới mức xuất thần. Đàm Xuyên vốn cho là hắn
chí ít cũng phải ức hiếp làm khó dễ nàng vài lượt, không thì cũng phải mắng té
tát một chầu, vậy mà hắn ngàn dặm xa xôi không biết dùng cách gì đuổi kịp, lại
dường như chỉ để ngồi trước mặt nàng ngẩn người suy nghĩ.
“Cửu, Cửu Vân…” Đàm Xuyên ho khan một tiếng, bỏ đi hai chữ đại nhân, gọi thật
không được tự nhiên, trên mặt còn giống như có chút nóng lên, thật là vô dụng,
“Về chuyện đó, ngươi rốt cuộc làm sao mà tìm được ta? Nơi này cách núi Hương Thủ
rất xa mà.” Sẽ không phải là trong lúc nàng không biết, hạ cái chú văn bí mật gì
lên người nàng đấy chứ?
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười nhạt có phần hung tợn:: “Ngươi đoán thử xem làm
sao ta tìm được ngươi? Tiểu tặc, ngươi trộm được bảo bối gì rồi?”
Lông tơ cả người Đàm Xuyên đều dựng đứng, vô ý thức nhìn thoáng qua túi nhỏ
da trâu hắn đang nắm trong tay. Chiếc túi này, ngay cả lúc tắm rửa ngủ nghê nàng
cũng không bao giờ rời tay, tự cảm thấy giữ gìn rất cẩn thận, thật không ngờ vẫn
bị hắn nhìn ra sơ hở. Hắn thực sự phát hiện điều gì rồi sao?
Hắn buông chén trà, cười cười nhìn nàng đoán không ra ý tứ, cười tới mức làm
nàng càng thêm kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt nhìn hắn chậm rãi tháo dây buộc
chiếc túi da trâu, nàng thực sự không thể chịu nổi, nơm nớp lo sợ nói: “Ấy kìa…
Trong túi thực sự không có tiền đâu… Chỉ có chút lộ phí… không đủ biếu lão nhân
gia ngài…”
Phó Cửu Vân chẳng thèm để ý tới nàng, mở chiếc túi thò tay vào lục lọi, lãnh
đạm nói: “Ồ? Thế à? Lộ phí của ngươi thật không ít, đều để cả trong túi Càn Khôn
da trâu này đây.”
Hắn lục lọi bên trong một chút —— lấy ra được một bộ quần áo hơi cũ, lại lục
—— một bao lương khô, tiếp tục lục —— dầu hoa quế bôi tóc, lược, bạc vụn, các
loại thuốc thông thường, một xấp giấy trắng… Một cái túi nhỏ bằng nắm tay mà
chứa được không biết bao nhiêu đồ vật, từ bên ngoài một chút cũng chẳng thể nhìn
ra, là bảo vật tiên gia hiếm có, cho nên được gọi là túi Càn Khôn.
Sau cùng, hắn lấy ra hồn đăng.
“Ngươi thực sự là to gan lớn mật, loại thần khí hồn đăng này mà cũng dám
trộm.” Hắn dùng tay ước lượng hồn đăng, nửa cười nửa không.
Đàm Xuyên trợn mắt giả ngu: “Hồn đăng là cái gì? Ngươi đang nói gì cơ? Đây
chỉ là một cái đèn bằng đồng bình thường, ta mang theo phòng lúc cần dùng.”
Hắn ra vẻ giật mình hiểu ra, cất hồn đăng vào trong ngực: “Nếu thế thì cho ta
là được, cái đèn này kiểu mẫu cổ xưa, ta rất yêu thích. Lát nữa đại nhân lên phố
mua giúp ngươi một cái tốt hơn.”
Sắc mặt Đàm Xuyên thay đổi trong phút chốc, rất nhanh lại nịnh nọt cười cười:
“Vậy thì tốt quá… Đồ Cửu Vân đại nhân cho đương nhiên tốt hơn mấy thứ đồ giẻ
rách của ta gấp chục lần!”
Nàng đứng dậy bước ra phía cửa, Phó Cửu Vân nhíu nhíu đầu mày: “Đi đâu
thế?”
Đàm Xuyên quay đầu lại, chậm rãi cười: “Ta xuống dưới —— muốn kiếm chút đồ
ăn. Cửu Vân ngươi muốn ăn gì?”
Phó Cửu Vân chợt thấy trước mặt sát khí bức người, phảng phất như có một mãnh
thú vô hình đối diện hắn hung hăng nhào tới. Đàm Xuyên nhảy dựng lên nhanh như
thỏ, lạnh lùng nói: “Mãnh hổ! Cắn hắn!”
Một con mãnh hổ cực lớn chẳng biết từ đâu xuất hiện, mở ra miệng to như bồn
máu, không chút lưu tình nhắm hướng đầu Phó Cửu Vân mà ngoạm, trốn tránh cũng
không kịp, hắn hơi nghiêng đầu, một miệng đầy răng sắc kia cắn trọn vào bên vai
trái, hắn nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi nháy mắt liền nhuộm đỏ
nửa người.
Khuôn mặt Đàm Xuyên trầm tĩnh như nước, nhanh chóng đoạt lại túi Càn Khôn từ
trong ngực hắn, lập tức xoay người đẩy cửa rời đi, bắt buộc chính mình không
được quay đầu lại.
Cửa phòng vừa mở đột nhiên bị một đôi tay vô hình mạnh mẽ đóng sập, “phập
phập” mấy tiếng vang, bên tai nàng bỗn