Polly po-cket
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325480

Bình chọn: 8.00/10/548 lượt.

nhà người ngay lúc ngươi giả mạo đệ tử của sơn chủ mới phải.”

[tiểu tặc: tên giặc nhỏ'>

Đàm Xuyên cười gượng: “Người ta xưa nay luôn ngưỡng mộ sơn chủ anh minh, từ

tận đáy lòng vẫn mong đợi có thể làm đệ tử của lão nhân gia hắn.”

Hắn ra vẻ đã hiểu lại còn gật gật đầu phụ họa: “Thì ra là thế, ngươi có tâm

nguyện vĩ đại như vậy, ta đương nhiên muốn thành toàn. Vậy liền cùng ta trở về

đi, sơn chủ cũng đang chờ ngươi, chuyện làm đệ tử, tự nhiên dễ bàn bạc

thôi.”

Dứt lời liền không cho phân trần, túm lấy sau cổ áo nàng kéo đi. Đàm Xuyên

luống cuống tay chân, chẳng khác nào con heo sắp tiến vào lò mổ, oa oa kêu lên:

“Cửu Vân đại nhân! Hay là đừng vội trở về mà? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt

đâu!”

Phó Cửu Vân ra tay nhanh như điện, đột nhiên đoạt lấy túi nhỏ da trâu nàng

buộc ngang hông nắm chặt ở trong tay, lạnh lùng cười: “Thật không? Ta còn tưởng

rằng ngươi to gan lớn mật, chẳng biết sợ cái gì cơ đấy!”

Đàm Xuyên gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, nhất định không buông: “Đại nhân

ngươi lại muốn chiếm đoạt bạc của ta sao?!”

Hắn nhìn nhìn nàng, vẫn là cười lạnh: “Được lắm, Đàm Xuyên ngươi thật không

tệ, đến thời điểm này vẫn muốn diễn kịch với ta.”

Hắn thực sự chưa từng gặp qua loại nữ nhân như vậy, cả gan làm loạn, hãm hại

lừa gạt, mượn gió bẻ măng, xong việc bị bắt tận tay day tận mặt, cư nhiên không

chút nào chột dạ, còn dám nói này nói nọ, ngay cả một chút hổ thẹn cũng đều

không có sao? Cho dù là bỏ đi, cũng không chịu bỏ đi một cách quang minh chính

đại, còn bày đặt bao nhiêu thủ đoạn, chui qua bao nhiêu chỗ trống, coi tâm ý

người ta như một nắm bùn, dùng đủ rồi liền tùy tay vứt bỏ.

Lúc mới đầu cho rằng thi thể bị đốt trụi kia là nàng, cái cảm giác bàng hoàng

khi ấy hắn đến nay vẫn không muốn hồi tưởng lại. Đã hơn một lần âm kém dương

sai, hắn không thể ở bên bảo vệ nàng. Lần này đây chặt chẽ nắm được nàng, lại

phát giác nàng là con cá nhỏ trơn tuột không gì sánh được, cho dù có nắm chặt

thế nào, nàng cũng có thể chui ra từ giữa kẽ tay.

[âm kém dương sai: ý nói vô duyên, vô tình'>

“Đàm Xuyên, ngươi dù có đi tới chân trời góc biển, cũng đừng nghĩ trốn thoát

khỏi lòng bàn tay ta.” Ngón tay hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, tựa như kìm

sắt siết chặt cổ tay nàng. Nàng đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, luôn miệng

kêu to: “Ta mà không trốn xương cốt sẽ bị lòng bàn tay ngươi bóp nát mất

nha!”

Phó Cửu Vân hoàn toàn không quan tâm nàng làm bộ làm tịch, túm chặt tay kéo

tiểu cô nương không tình nguyện về phía trước, quang minh chính đại bước vào từ

cửa lớn nhà trọ. Bọn tiểu nhị thấy hắn lạ mắt, gặp Đàm Xuyên lại thấy quen mắt,

có điều quan sát khuôn mặt trầm mặc bình tĩnh của Phó Cửu Vân, rất có vẻ hung

thần ác sát, đành phải trơ mặt ra cười khúm núm: “Đại gia ngài muốn ăn cơm hay

là muốn nghỉ lại?”

Hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lấy từ trong ngực một viên trân châu ném cho

chưởng quầy : “Ta mua nhà trọ mười ngày, đem đóng toàn bộ cửa lớn cửa sổ, đóng

đinh lại, không cho ai ra vào, chuồng chó cũng đừng quên niêm phong.”

Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt có phần trắng bệch của Đàm Xuyên, cười mỉa một

tiếng, thấp giọng thì thầm: “Tiểu Xuyên Nhi, chúng ta, từ từ hưởng thụ.”

Trong lúc bị xách lên lầu Đàm Xuyên suy nghĩ vô số biện pháp thoát thân, thế

nhưng chẳng cách nào là dùng được. Người này vóc dáng cao lớn hơn nàng, thân thể

cường tráng hơn nàng, bản lãnh tài giỏi hơn nàng, cái mũi còn thính hơn so với

chó, thực muốn quyết tâm trông chừng nàng, dù cho lập tức mọc ra mười đôi cánh

cũng chẳng bay thoát nổi đi.

Bàn tay đang kiềm chế nàng đột nhiên nới lỏng, nàng lui liền ba bước, đụng

phải chiếc giường khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, chỉ nghe “cạch” một

tiếng, cửa phòng bị hắn dùng lực sập mạnh, còn rung lên vài bận. Trái tim nhỏ bé

yếu ớt của nàng lập tức không chịu thua kém cũng bắt đầu đập liên hồi, nghẹn

họng trân trân nhìn hắn cười lạnh chậm rãi tới gần, vừa bước tới vừa cởi áo

khoác ngoài trên người.

“… Ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Đàm Xuyên vội vàng bảo vệ cổ áo mình, định lùi

về sau, nhưng phía sau hình như là giường, vị trí này quả thực vô cùng không

ổn.

“Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?” Hắn cười đến là hung ác, đai lưng trên áo

ngoài buộc nút thắt không tháo được, hắn hung tợn kéo đứt, tiếng vải dệt bị xé

rách làm cho nàng kinh hồn bạt vía.

“Đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!” Nàng vừa lăn vừa bò, vòng qua sau cái

bàn, ôm đầu kêu to: “Lần trước hiến thân là ngươi nói không thèm! Lần này không

có cơ hội nữa đâu!”

“Thế à? Đại nhân ta lại thích luận điệu ép buộc này đấy.” Áo khoác vung lên,

Đàm Xuyên chỉ thấy ngang eo bị thứ gì cuốn lấy, một lực mạnh mẽ truyền tới, thật

sự không thể kháng cự, lảo đảo té ngã trên giường. Trong đầu nàng trống rỗng,

thê lương kêu lên: “Ta đã ba ngày rồi chưa tắm đó!” Kêu xong cũng không biết

sống chết, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại trước, chẳng biết ma trảo của hắn khi

nào thì hạ xuống.

Ai dè đợi nửa ngày, người này cũng chẳng hề động tĩnh, Đàm Xuyên dè dặt mở hé

mắt nhìn, lại thấy hắn chỉ cởi áo ngoài, y phục b