
ời lại mang một
trái tim lạnh lẽo. Từ không yêu mà sinh ra yêu, từ yêu mà sinh ra hận; lúc bình
minh còn yêu tới mức đau khổ triền miên, khi chạng vạng ái tình đã diệt. Biết
bao người đã thấy những yêu những hận luẩn quẩn ấy, kết quả đều không ngăn nổi
lòng người giá lạnh đổi thay.
Hết thảy đều có nhân có quả, có duyên có phận, đây chính là báo ứng nàng đã
quá ngây thơ.
Lão tiên sinh nói, trên đời có một loại thần khí gọi là hồn đăng, đã bị sơn
chủ Hương Thủ cướp đoạt mất, giấu ở sâu trong bảo khố. Nếu có thể lấy được bảo
vật kia, liền có thể báo quốc thù.
[hồn đăng: đèn hồn'>
Sau khi khỏi bệnh, Đế Cơ cùng tiên sinh rời khỏi Đại Yến, đi tới một nước nhỏ
phía Tây, theo ông học tập lại từ đầu. Nàng còn có chuyện quan trọng cần làm,
không thể để sinh mệnh của mình hao mòn trong hư không vô biên vô hạn.
Mười lăm tuổi cập kê, tiên sinh đặt cho nàng tên gọi Đàm Xuyên.
Đế Cơ nước Đại Yến, từ nay về sau liền chân chính biến mất khỏi thế gian.
***
Một ngày tháng chín, đệ tử Phó Cửu Vân vẫn luôn lưu lạc bên ngoài tìm kiếm
bảo vật quý báu cho sơn chủ trở về, Tả Tử Thần dẫn theo Huyền Châu tới gặp
hắn.
Huyền Châu vừa mới trở thành đệ tử của sơn chủ, người khác có thể không gặp,
nhưng bát đại đệ tử bên cạnh sơn chủ thì nhất định phải biết, Phó Cửu Vân chính
là một trong số đó. Nghe nói hắn nhập môn từ thời gian cực sớm, thực lực sâu
không lường được, có điều làm người phong lưu, luôn thích chơi bời trong đám nữ
nhân, chẳng hề qua lại mật thiết cùng các đệ tử còn lại, cho nên danh tiếng
không được tốt như các đại đệ tử khác. Có điều sơn chủ hiển nhiên thập phần nể
trọng hắn, toàn bộ bảo vật quý báu đều giao cho hắn quản lý, có thể thấy rõ sự
tín nhiệm.
[bát đại đệ tử: tám đại đệ tử'>
Huyền Châu khoác tay Tả Tử Thần bước chầm chậm trong mùa thu lá đỏ, nàng tới
bây giờ mới chân chính cảm thấy thỏa lòng.
Nhớ khi ấy Thiên Nguyên quốc sử dụng yêu ma xâm lược Đại Yến, đầu tiên gặp
nạn chính là mấy nước chư hầu của bọn họ, vua Bảo An hèn nhát nhu nhược, chỉ lo
tự bảo vệ mình, mặc cho chư hầu phát ra bao lời thỉnh cầu, cầu xin Đại Yến cử
quốc sư bình chiến loạn, ông ta cũng chẳng thèm để ý. Trong cơn hỗn loạn, nàng
một mình trốn thoát, tìm tòi không biết bao lâu, cuối cùng ngất xỉu bên rìa núi
Hương Thủ.
Là Tả Tử Thần cứu nàng, có điều khi ấy hắn đã quên hết thảy về Đại Yến, thậm
chí còn không nhớ nổi Đế Cơ đến tột cùng là ai. Cái kiểu quên này cực kỳ quỷ dị,
phảng phất như bị người ta hung bạo phong ấn đi một đoạn ký ức. Người ra tay
dường như không muốn hắn nhớ được bản thân hắn ở Đại Yến đã từng có một đoạn ái
tình triền miên.
Đương nhiên, nàng đối với việc này cầu còn chẳng được.
Hắn quên hết thảy, từ nay về sau trong lòng sẽ chỉ có mình nàng. Hắn cuối
cùng sẽ hiểu ra, trên đời này chỉ có nàng thực sự tốt với hắn, không hề giữ lại,
mà trao đi hết thảy. Họ Tả phản quốc cũng được, Đại Yến bị diệt cũng được, mọi
người trên thế gian đều chết hết, chỉ cần hắn còn ở đây, nàng chẳng cần để ý
điều gì khác.
Đế Cơ không thể yêu hắn đến thế.
Từ nhỏ đến lớn, Huyền Châu vẫn một mực tìm cách có thể triệt để vượt qua Đế
Cơ, hiện tại nàng rốt cục tìm được rồi. Rốt cuộc sẽ không có nữ nhân nào khác
yêu Tả Tử Thần được như nàng, trong tình yêu say đắm khủng khiếp mà tuyệt vọng
này, Đế Cơ cuối cùng đã thua nàng.
Huyền Châu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
***
Rốt cuộc cũng được thấy Phó Cửu Vân phong lưu phóng khoáng trong truyền
thuyết, có điều lại không giống lắm cái loại công tử quần lụa trong tưởng tượng.
Hắn nhìn qua chẳng hề giống một thiếu niên, lại cũng chẳng già, khiến cho người
ta đoán không ra tuổi hắn. Đáy mắt hắn có một nốt ruồi lệ, cười lên mang theo
một loại hồn nhiên đặc biệt làm tim người ta đập dồn dập không thôi, có điều lúc
không cười nhìn qua lại có chút u sầu ủ dột, phảng phất như ẩn giấu bao nỗi lòng
vô cùng vô tận.
Hắn lúc này đang một mình uống rượu bên cửa sổ, dưới chân đã ngổn ngang mười
mấy vò không. Huyền Châu ngửi thấy cả phòng mùi rượu, không khỏi nhíu nhíu
mày.
Phó Cửu Vân cũng chẳng thèm quay lại, hắn đang nhìn bầu trời phương đông, ngơ
ngẩn bần thần. Huyền Châu thoáng giật mình, có chút mất kiên nhẫn, ngay sau đó
hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như điện, trong nháy mắt đánh giá nàng ta
một lượt từ đầu đến chân, Huyền Châu thậm chí có một loại cảm giác như thể chính
mình ở trước mặt hắn không mặc quần áo, nhất thời mặt đỏ lên.
Phó Cửu Vân chỉ nhìn nàng một cái, liền chuyển qua nhìn Tả Tử Thần, thấy hai
mắt hắn nhắm chặt, không khỏi hơi sững sờ: “Mắt sao vậy?”
Tả Tử Thần không muốn trả lời vấn đề này, căn bản chính hắn cũng nói không
ra, nhớ không được. Đi qua nhận lấy bầu rượu, tự rót một chén cho mình, lại thấy
Phó Cửu Vân rầu rĩ không vui, không giống trước kia vừa cười vừa nói, liền nhẹ
lời: “Ngươi xuất môn mấy ngày nay, xem ra tựa hồ không được vui vẻ cho lắm.”
Phó Cửu Vân nở một nụ cười trào phúng, lại nhìn thoáng qua chỗ Huyền Châu,
bảo: “Tạm thời chưa nói đến ta, ta biết ngươi đang vui vẻ lắm. Bỏ cũ, ôm mới
rồi.”
Tả Tử Thần khó h