
huyện đều quá suôn sẻ, nàng còn có chút không dám tin tưởng,
vừa đi vừa véo ngón tay của mình, cảm giác hơi hơi đau đớn mới cho nàng biết
chính mình còn tỉnh táo.
“Đàm Xuyên.” Có người phía sau nhẹ nhàng gọi nàng, nàng hơi cứng người, xoay
người lại, quả nhiên thấy Tả Tử Thần đang ở phía sau. Hắn nhìn qua có chút tiều
tụy, giống như mấy ngày mấy đêm chưa được ngủ ngon, dưới mắt là hai quầng thâm
rõ rệt.
“Tử Thần đại nhân.” Đàm Xuyên cung kính hành lễ, ngay sau đó lại bị hắn dùng
lực bắt lấy cổ tay, túm lấy dắt về phía trước.
“Đại nhân? Đại nhân! Ngài làm gì thế?” Đàm Xuyên cuống quít kêu la, gắng sức
hất tay, nhưng vô luận ra sao cũng không vùng ra được. Tả Tử Thần chỉ cúi đầu
nói một câu “Đi theo ta”, một đường dắt lấy nàng giống như cơn gió, chân không
chạm đất bay tới một góc xa tĩnh lặng hẻo lánh, bấy giờ mới đột nhiên buông tay
nàng, Đàm Xuyên bị va vào tường, thiếu chút nữa đứt hơi.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hắn đã chống hai tay lên tường, đem nàng
vây trọn trong một không gian nhỏ hẹp.
“Ngươi biết những gì?” Giọng nói Tả Tử Thần hơi hơi khàn khàn, dáng điệu đoan
chính tao nhã ngày thường hoàn toàn biến mất, nhìn qua có chút nguy hiểm, “Nói
cho ta nghe!”
Đàm Xuyên không được tự nhiên rụt rụt bờ vai, ngó trái nhìn phải, đoán chừng
chính mình lần này trốn không thoát, không thể làm gì khác đành giả ngu: “Ngài
đang nói gì cơ? Tiểu nhân không hiểu…”
Hắn không lên tiếng, cảm giác áp bách càng thêm nặng nề, rất rõ ràng, nếu như
nàng không nói, hắn tuyệt đối có bản lĩnh ở chỗ này cùng nàng ba ngày ba đêm. Tả
Tử Thần chính là người như vậy, hắn không đánh người cũng không mắng chửi người,
những lúc cố chấp sẽ không chịu nói chuyện, cứ thế nhìn ngươi, vây hãm ngươi,
không cho ngươi đi.
Đàm Xuyên cười khan nói: “Đại nhân, những chuyện ngài đã quên, hỏi tiểu nhân
thì có ích lợi gì? Tiểu nhân nói, ngài sẽ tin sao? Loại chuyện này, chỉ có tự
mình nhớ ra là tốt nhất?”
Tả Tử Thần trầm giọng nói: “Ngươi biết rõ hai mắt ta vì sao mà mù, có phải
hay không?”
“Ấy, tiểu nhân chỉ biết hai mắt ngài là bị ai chọc mù, còn nguyên nhân do
đâu, tiểu nhân cũng không rõ…”
Hắn trầm mặc, dần dần gục đầu xuống, lông mi run nhè nhẹ, hồi lâu sau, mới
thấp giọng nói: “Ta có ấn tượng mơ hồ, người con gái đâm ta bị thương kia, về
sau còn kiên cường xông tới núi Hương Thủ tìm ta. Nhưng ta không nhớ được khuôn
mặt nàng, tên của nàng… nàng và ta có quan hệ gì… Ngươi biết nàng là ai?”
Đàm Xuyên mừng rỡ nói: “A! Thì ra ngài cũng biết rõ nha! Chuyện đó, chuyện đó
tiểu nhân cũng chỉ biết từng ấy! Mắt của ngài là bị một cô nương chọc mù, nàng
ta dường như rất căm thù ngài, nhưng mà sau này nàng ta lại hối hận, tới nơi này
tìm ngài, quỳ xuống xin ngài tha thứ, ngày hôm đó mưa cũng thật lớn nha… Những
chuyện về sau tiểu nhân thật sự không rõ, ngài có gặp nàng ta không?”
Tả Tử Thần không trả lời, đôi tay hắn chậm rãi buông xuống.
“Ngươi đi đi.” Hắn nói xong, tự mình xoay người đi trước.
Đàm Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, nếu
trở về muộn, không biết Phó Cửu Vân lại giở thủ đoạn gì xử nàng, người này mới
thực khó chơi.
Đi chưa được mấy bước, không biết vì sao, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Tả Tử
Thần đang đứng không xa, dựa vào tường, trầm mặc nhắm mắt “nhìn” nàng.
Đàm Xuyên bỗng thấy chột dạ: “Ngài… Ngài còn có gì phân phó?”
Tả Tử Thần chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “…Ngươi đi đi, ta chỉ là… cảm thấy
giống như phải nhìn thấy ngươi đi, như vậy mới có thể an tâm.”
Ta nhìn muội đi trước, như vậy ta mới an tâm —— hồi ức cũ chợt ùa về, trái
tim Đàm Xuyên như bị rắn cắn một ngụm, đột nhiên đau đớn vô cùng, gượng gạo nở
nụ cười, trong nháy mắt xoay người, mũi cũng chua xót lên, gắt gao cắn chặt
răng, không để nước mắt rơi xuống.
Dạo gần đây Phó Cửu Vân bận rối tinh rối mù, mắt thấy ngày Bạch Hà Long Vương
tới làm khách ngày càng gần, việc phân phối bảo vật còn chưa đâu vào đâu, không
phải là cái này phối màu chưa được, thì là cái kia kiểu dáng không đẹp mắt. Sơn
chủ mấy trăm năm qua tích cực vơ vét các loại bảo vật, sổ ghi chép bảo vật đã
dày cồm cộm, không dưới mấy nghìn cái, muốn từ trong đó chọn ra mấy chục cái xếp
cùng một chỗ vừa thích hợp vừa trang nhã, lại không thể là bảo vật quá dễ gặp,
quả thật là vấn đề nan giải, tinh lực dồi dào như Phó Cửu Vân, cũng bận bịu tối
ngày như một con ruồi mất đầu (1), chẳng còn thì giờ mà đấu võ mồm với Đàm
Xuyên.
Bên này thì chọn lựa bảo bối, bên kia các nữ đệ tử tập khúc Đông Phong Đào
Hoa cũng đã đến giai đoạn chót. Huyền Châu bị sơn chủ trách phạt cấm đoán một
tháng, cuối cùng nhiệm vụ múa dẫn đầu vẫn rơi vào tay Thanh Thanh, nàng ta gần
đây cũng rạng rỡ mặt mày.
Các đệ tử bận rộn, đám tạp dịch lại càng bận rộn hơn. Đám tạp dịch nam dốc
sức tu sửa vô số cung điện phía trong rực rỡ hẳn lên, ngay cả tường vây bốn đại
điện đông tây nam bắc cũng đều được quét vôi lại; đám tạp dịch nữ thì cắt sửa
hoa cỏ cây cối các loại. Đất lành núi tiên, dù đang giữa trời đông giá rét, cành
lá vẫn tươi tốt um tùm, c