
ắc người trốn tránh: “Không không! Thế
này tốt lắm rồi! Ngủ thôi ngủ thôi!”
Hắn vuốt vuốt đầu nàng, bàn tay bao trùm gương mặt nóng bừng của nàng, giọng
nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ngủ đi, ta ở ngay đây.”
Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Đàm Xuyên suýt nữa vọt ra từ cổ họng, muốn hỏi hắn
vì sao lại hôn nàng, vì sao những lúc đáng ghét lại đáng ghét đến vậy, những lúc
dịu dàng lại làm người ta muốn rơi lệ… Vì sao vì sao? Những câu hỏi vì sao dành
cho hắn có nhiều lắm, nàng không biết câu trả lời, có lẽ cũng không muốn
biết.
Dè dặt nắm lấy tay hắn, hắn lập tức ôm trọn năm ngón tay nàng, đặt lên ngực
mình. Trái tim của hắn đập mạnh mẽ vững vàng, cứ dựa vào hắn như vậy, phảng phất
giờ khắc này nàng chẳng còn sợ hãi điều gì.
Qua hồi lâu, Đàm Xuyên rón rén mở miệng, dè dặt đề nghị: “Đại nhân, ta, ta
hay là cứ hiến thân đi?”
Bàn tay thoáng chấn động, Phó Cửu Vân mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng.
May mà trời tối, hắn không thấy được khuôn mặt nóng cháy của nàng, nhắm chặt
mắt tựa như sắp anh dũng hy sinh vì đại nghĩa, cắn răng một cái: “Ta nguyện ý
hiến thân!”
Phó Cửu Vân lại ngáp một cái, uể oải nói: “Mệt chết đi, hôm khác nói
sau.”
“Hôm khác… Không có hôm khác đâu!” Lá gan nàng đột nhiên phình lớn, “Cho ta
hiến thân đi!”
Hắn vỗ vỗ đầu nàng, xoay người tiếp tục ngủ, cất giọng vô cùng khinh bỉ:
“Tỉnh lại đi, hôm nay đại nhân không có hứng, ngươi muốn hiến, đại nhân lại
chẳng thèm đâu. Ngủ đi! Không nói nữa!”
“Không có hôm khác thật đó nha?” Nàng thầm thì khe khẽ.
Hắn đáp lại bằng cách ra sức nhéo nhéo tay nàng, đau tới mức nàng phải nhe
răng trợn mắt, sau đó rốt cuộc không ai lên tiếng nữa.
–––––
(1) con ruồi mất đầu: ruồi không đầu thì bay loạn xì nhặng :”> Anh Cửu
Vân, dù anh có là con ruồi thì em vẫn thích :”>
(2) ngũ bộ nhất các thập bộ nhất lâu: năm bước lại bắt gặp một tòa các, mười
bước bắt gặp một tòa lầu ~~~ Cái này khỏi phải giải thích :’>
(3) đấu phú: đọ giàu, khoe của
Trên đời còn zai nào được như Cửu Vân không ta, người mình thích nguyện ý
hiến thân mà còn nhất định không chịu =)))))
Ngày hôm sau Đàm Xuyên tỉnh lại, đã thấy mình được đưa về sân viện của Phó
Cửu Vân, ngủ trên giường hắn, bản thân hắn chẳng biết đã đi đâu. Đàm Xuyên ôm
chăn mền ngây ngốc một hồi lâu, có chút thấp thỏm bất an, có chút nghĩ lại mà
sợ, lại có chút nhẹ nhõm khi sắp được giải thoát, nhưng mà nhiều nhất vẫn là tâm
tư rối loạn mà chính nàng cũng không hiểu rõ.
Như vậy không tốt tẹo nào. Nàng giở túi lấy chiếc gương đồng nhỏ trong đó ra,
nhìn soi nửa ngày, không thích nữ hài tử do dự hổ thẹn ở trong gương kia, dùng
tay véo véo hồi lâu.
Phó Cửu Vân lần này lặn mất tăm hơi, không hề thấy quay lại, lúc Đàm Xuyên
giúp Thanh Thanh các nàng quét dọn hoa đào, nghe nói chuyện mới biết Thanh Thanh
cũng không biết dạo gần đây hắn bận rộn chuyện gì, thậm chí sơn chủ còn miễn cho
hắn khóa học hàng ngày. Khi Thúy Nha tới tìm nàng tán gẫu, khó thấy cô nhóc có
lúc than thở nỉ non, tựa như núi Hương Thủ mà không có Phó Cửu Vân, cuộc đời
cũng mất hết thú vui rồi. Lâu dần, ngay cả Đàm Xuyên cũng bị cảm hóa, những lúc
một mình làm việc kiểu gì cũng phải ngây ngốc vài lần, giống như không có hắn
trêu ghẹo bên cạnh, lại cảm thấy mất đi hứng thú.
Hơn nửa tháng nháy mắt trôi qua, ngày đầu tháng, Bạch Hà Long Vương tới. Long
Vương tới, đáng lý ra đám tạp dịch phía ngoài bọn họ vốn chỉ phụ trách công tác
chuẩn bị phải bị đuổi về bên ngoài, tránh quấy rầy thanh tịnh của các quý nhân.
Có điều lần này sơn chủ rất đỗi từ bi, tán thưởng bọn họ tu sửa đẹp đẽ, chấp
thuận cho chúng tạp dịch lưu lại mở mang tri thức, cho đến khi Long Vương rời đi
mới phải trở về.
Đàm Xuyên vài ngày trước đó đã bận bù đầu, hiếm có dịp Long Vương tới không
phải làm việc, nàng mừng rỡ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, lúc Thúy Nha
trang điểm xinh đẹp lộng lẫy tới gọi, nàng còn đang mộng đẹp, cười khúc kha khúc
khích.
“Xuyên tỷ làm sao tỷ vẫn còn ngủ được?!” Thúy Nha tức giận, ra sức lay gọi
nàng, “Chuyện náo nhiệt trăm năm khó gặp, tỷ lại muốn ngủ cho qua! Ông trời cũng
không tha cho tỷ đâu!”
Đàm Xuyên thống khổ bụm mặt: “Để ông trời không tha ta cũng được… Cho ta
ngủ…”
Thúy Nha vừa lôi vừa kéo, cuối cùng thẳng tay kéo nàng xuống giường, tự mình
đun nước giúp nàng rửa mặt, vừa làm vừa nói dông dài: “Xuyên tỷ tỷ không thể như
vậy, tuy rằng sơn chủ không nói rõ tạp dịch chúng ta có nhất định phải có mặt
hay không, nhưng nếu tỷ không đi, há không phải cô phụ lòng tốt của sơn chủ hay
sao?”
Đàm Xuyên vừa ngáp vừa rửa mặt, tùy tiện thay một bộ xiêm y màu xám tro, đầu
tóc buộc qua loa sau đó chuẩn bị rời đi, lại bị Thúy Nha giương nanh múa vuốt
kéo lại, nhất định phải bắt nàng đeo vàng đội bạc, trang điểm long trọng mới cho
đi.
Đợi tới lúc tới điện Phi Hương, chung quanh sớm đã tụ tập đầy người, các đệ
tử đứng trên bình đài trước điện, đám tạp dịch thì tản mát dưới các bậc thang.
Tuy là có đến mấy trăm người, nhưng lại an tĩnh dị thường, chỉ nghe tiếng gió
thổi vi vu.
Thúy Nha ra sức kiễng chân nghển cổ nhìn l