
Huyền Châu nghi hoặc nhìn nàng từ trên xuống dưới,
vẻ mặt u ám, nhưng vẫn không nói lời nào. Đàm Xuyên sờ sờ khuôn mặt chính mình,
cúi đầu khẽ cười: “Cũng khó trách ngươi không nhận ra, đây là gương mặt của A
Mãn, huống chi ta và ngươi đã bốn năm không gặp.”
Huyền Châu run rẩy chỉ vào nàng, loạng choạng lùi hai bước, thanh âm khàn
khàn: “Ngươi… Ngươi không chết?!”
Đàm Xuyên cười tít mắt nói: “Để ngươi thất vọng rồi, thật ngại quá. Ta sống
cũng không tệ lắm.”
Huyền Châu tựa như bị kinh hãi tột độ, há miệng thở hổn hển, đến khi phản ứng
kịp, đột ngột cất cao giọng hô: “Người đâu! Người đâu!”
“Ngươi cứ tiếp tục gọi như vậy, Tả Tử Thần tới, sẽ khó xử lắm nha?” Đàm Xuyên
đứng khoanh tay, “Nếu như hắn biết ta ở ngay trước mặt hắn, không biết sẽ phản
ứng thế nào?”
Huyền Châu lập tức im bặt, oán hận trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Giỏi
lắm, Đế Cơ, ngươi lúc nào cũng giỏi như vậy! Vậy ngươi nói thử xem, ngươi cải
trang bộ dạng khác, hao tổn tâm tư trà trộn vào đây, là muốn làm gì? Trả thù
chúng ta ư?!”
“Ngươi yên tâm, ta không tới để tranh giành Tả Tử Thần với ngươi.” Đàm Xuyên
cười cười trấn an, “Ngươi coi hắn còn quan trọng hơn tính mạng, ta tự nhận không
sánh bằng, xem như ngươi lợi hại.”
Huyền Châu cười khẩy: “Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận có chuyện không sánh
bằng ta? Thật nực cười, đường đường Đế Cơ, hôm nay nay rốt cuộc cũng nhận thua
ta! Phải rồi, ngươi bây giờ cũng chẳng còn là Đế Cơ gì nữa, không chốn dung
thân, so với tiện dân cũng chẳng hơn được là bao, hèn chi chẳng còn kiêu ngạo
được nữa!”
Đàm Xuyên không để ý tới khiêu khích của nàng ta, im lặng hồi lâu, mới nhẹ
giọng nói: “Huyền Châu, bỏ qua chuyện Tả Tử Thần không nói, ta tự thấy chưa hề
đắc tội ngươi, vì sao ngươi vẫn hận ta như thế?”
“Ngươi xứng sao?!” Huyền Châu ngoảnh mặt đi, hô hấp cũng dần ổn định lại.
“Từ khi còn nhỏ, ngươi đã việc gì cũng không chịu thua kém ta, hận ta tới mức
nói chuyện cũng không nói với ta một câu, hễ ta thích cái gì, ngươi nhất định
phải đoạt cho bằng được ——ta vẫn không hiểu vì sao?”
Huyền Châu cười lạnh một tiếng: “Ta từ nhỏ đã mong ngươi chết, tới giờ cũng
chưa hề thay đổi. Sao ngươi còn chưa chết?”
Đàm Xuyên nhìn nhìn nàng ta, nói thờ ơ: “Trước đây ta không hiểu vì sao, sau
này ta nghĩ rất lâu, rốt cuộc hiểu rõ. Lúc trước dì vẫn luôn mong ước được gả
cho phụ hoàng ta, ai dè cuối cùng tâm nguyện chưa thành, đã phải gả sang một
nước chư hầu. Trong lòng bà nhất định thập phần không cam lòng đi?”
“Câm miệng!” Huyền Châu lớn tiếng ngắt lời nàng, “Ngươi cút! Cút mau! Ta
không muốn thấy mặt ngươi!”
“Dì muốn làm hoàng hậu, lại không làm được; mong ngóng sinh được một hài tử
mang huyết thống hoàng tộc, cũng không sinh được. Nhất định là bà đối xử với
ngươi không được tốt cho lắm? Trong lòng ngươi hận ta, luôn muốn chèn ép ta, ta
đều hiểu cả, ta không trách ngươi.”
Huyền Châu đột ngột ngẩng đầu, giống như không nhận ra nàng, mỉa mai nhìn
nàng: “Ngươi tới tán gẫu những chuyện xưa này, có ý nghĩa gì chứ? Ngươi dựa vào
đâu mà nói ngươi không trách ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Ta chán ghét ai, không
bao giờ phải để ý xem trong bụng kẻ đó nghĩ gì.”
Khuôn mặt Đàm Xuyên không lộ chút cảm xúc: “Ta không trách ngươi, nhưng ta
rất căm ghét ngươi, ngươi nợ ta quá nhiều, ngươi phải đền bù cho ta.”
“Ta nợ ngươi?!” Huyền Châu tức giận bật cười, “Ta nợ ngươi cái gì?!”
“Tả Tử Thần.” Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn nàng ta, “Hắn là do ta nhường lại,
bằng không ngươi cho là ngươi có thể cướp được sao?”
Sắc mặt Huyền Châu lập tức trở nên trắng bệch, trong sắc trắng bệch lại lộ ra
một chút tái nhợt, cuối cùng lại đỏ bừng như máu, điềm nhiên nói: “Đế Cơ, hôm
nay ngươi tới tiết lộ thân phận với ta, chỉ để nói những lời này?”
Đàm Xuyên khe khẽ mỉm cười: “Ta vẫn luôn chờ cơ hội này, có thể kín đáo nói
chuyện với ngươi, cũng không để ngươi làm lộ ra ngoài, hôm nay rốt cuộc cũng có
cơ hội. Huyền Châu, ta tới núi Hương Thủ không phải vì ngươi và Tả Tử Thần, khi
nãy đã nói rồi, ngươi có thể yên tâm, ta có mục đích khác.”
“Ngươi cứ vậy mà yên tâm ta sẽ không nói lộ ra sao?” Huyền Châu châm biếm
hỏi.
“Hiện tại khẳng định ngươi sẽ không, bởi vì ngươi không dám để Tả Tử Thần
biết chuyện. Tuy rằng lúc này hắn không nhớ được chuyện gì, nhưng một khi hắn
nhớ được những chuyện trước đây, ngươi cảm thấy hắn có thể vì bốn năm cùng ngươi
làm một đôi uyên ương mà cảm thấy phẫn nộ hay không?” Đàm Xuyên dừng một chút,
lại nói: “Ta tới tìm ngươi, là có việc muốn ngươi giúp đỡ, báo đáp ngươi chính
là ta làm xong việc sẽ lập tức rời khỏi núi Hương Thủ, vĩnh viễn không xuất hiện
trước mặt ngươi và Tả Tử Thần, từ nay về sau có gặp lại cũng là người dưng nước
lã, thế nào?”
“Ta nên tin tưởng ngươi?”
“Ngươi phải tin tưởng ta.”
Huyền châu trầm mặc rất lâu, không nói gì, nhưng vẻ mặt đã có vẻ buông
lỏng.
Đàm Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, dịu dàng cười nói: “Chuyện này kỳ thực
rất đơn giản…”
***
Đàm Xuyên tới chỗ Thúy Nha thu thập quần áo và tư trang còn lại, tâm tình
khoái trá quay về.
Đại để là mọi c