
ó cây chưa kịp ra hoa, các nàng liền chọn những đóa hoa
nở đẹp nhất từ Quỳnh Hoa Hải, tỉ mỉ buộc trên tàng cây.
Giờ phút này vô luận là ai, nhìn thấy núi Hương Thủ ngũ bộ nhất các thập bộ
nhất lâu (2), cảnh tượng phồn hoa nguy nga lộng lẫy, đều sẽ bị chấn động nửa
buổi nói không nên lời.
Rất rõ ràng, sơn chủ muốn chính là hiệu quả như vậy.Tiên nhân đấu phú (3),
xem ra cũng không có gì khác với phàm nhân.
Nếu là ngày thường, Đàm Xuyên rảnh rỗi không có việc gì làm ước chừng sẽ bưng
một chén trà, thảnh thơi ngồi ngắm cảnh. Nhưng là Phó Cửu Vân người này rất xảo
trá, chính mình bận không có thời gian nhìn đến nàng, liền khiến nàng cũng bận
tối mắt tối mũi, không còn thời gian mà nghịch ngợm lung tung.
Ngoại trừ chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, nàng còn bị ép buộc mỗi ngày tới làm cu li
cho Thanh Thanh các nàng, khúc Đông Phong Đào Hoa mỗi đợt luyện xong, hoa đào
rơi đầy đất, cũng chỉ có mình nàng chậm rãi thu dọn, một ngày dọn dẹp mấy lần,
eo lưng đều muốn đứt rời, trở về phòng chỉ còn muốn ngủ.
Phó Cửu Vân đã ba bốn ngày nay không trở về, nàng sung sướng hưởng thụ thanh
tĩnh, buổi tối trở về vui vẻ cơm nước xong xuôi, rửa mặt chải đầu một phen liền
trực tiếp lên giường đi ngủ. Đương nhiên, nàng không dám trèo lên giường của Phó
Cửu Vân, chỉ có thể rút ván giường phía dưới ra ngủ ở bên cạnh.
Đang ngủ say sưa, chợt thấy có người sờ sờ mặt mình, giọng nói trầm thấp của
Phó Cửu Vân mang theo chút mệt mỏi vang lên bên tai: “Tiểu Xuyên Nhi, dậy
mau.”
Đàm Xuyên thống khổ rên rỉ một tiếng, che mắt nhỏ giọng van nài hắn: “Đại
nhân… Tiểu nhân mệt quá rồi… Ngài đợi lát nữa…”
“Ngoan, dậy mau…” Phó Cửu Vân thổi một ngụm khí vào tai nàng, gai ốc lập tức
bò đầy người, nàng hoảng hốt lăn một vòng, vô cùng bất đắc dĩ mà ngồi dậy.
“Tiểu nhân ngày mai còn phải làm việc…” Đàm Xuyên sắp khóc đến nơi, nàng đã
mệt nhũn cả tay chân, lương tâm người này quả là bị chuột gặm hỏng rồi, không
hành hạ nàng là không chịu được.
Phó Cửu Vân kéo áo choàng của chính mình, bọc kín nàng từ đầu đến chân, bế
xốc lên: “Đại nhân mang ngươi đi xem một thứ thú vị.”
Đàm Xuyên chỉ thấy tay hắn vòng qua ngực, bàn tay to cách một lớp y phục dán
chặt trên lưng nàng, theo bản năng rụt người lại, vội la lên: “Đừng đừng! Tiểu,
tiểu nhân tự mình đi!”
Nàng luống cuống tay chân thay áo đi giày, tóc còn chưa kịp chải, đã bị hắn
túm gáy xách lên, nhẹ nhàng bay ra cửa.
Phía trong núi Hương Thủ phía đông là Chân Lan cung, nơi đó an trí Vạn Bảo
các, chính là để những khi có khách tới chơi, sẽ đem bảo bối đặt trên Vạn Bảo
Các, tạo điều kiện cho các khách nhân thưởng ngoạn.
Phó Cửu Vân một đường vừa túm vừa xách, kéo theo nàng lên trên lầu, cánh cửa
kia tuy rằng đang đóng, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy ánh sáng lấp lánh xuyên qua
khung cửa sổ giấy chậm rãi lay động, bên trong không biết cất giấu bảo bối
gì.
“Vạn Bảo các bài trí xong xuôi rồi, giúp đại nhân ta nhìn xem thành quả ra
sao.” Hắn cúi đầu nở một nụ cười mờ ám với nàng, đẩy cửa ra.
Trăng sáng giữa trời, thiên hà lộng lẫy, Đàm Xuyên giống như đột nhiên gặp
phải chuyện gì kinh hãi, toàn thân cứng đờ, mở to đôi mắt ngơ ngẩn nhìn cảnh
tượng kỳ diệu trong phòng.
Chính giữa Vạn Bảo dựng một tòa san hô đỏ cao cỡ nửa người, bên trên điểm
xuyết vô số viên minh châu ngũ sắc rực rỡ, lấp lánh tỏa sáng, như mộng như ảo.
Chung quanh hoặc là bình hoa bạch ngọc gốm bạc, hoặc là tiên thảo linh chi tỏa
ra hương thơm kỳ diệu tràn ngập căn phòng, quét sạch tục khí thế gian, chỉ còn
vẻ thanh lịch tao nhã khôn cùng.
Có điều cảnh tượng này so với khung cảnh kỳ diệu bên trong phòng kia, thì quả
thật không đáng nói. Hai bên trái phải Vạn Bảo Các mỗi bên đều treo một bức
tranh, một bên là cảnh đẹp ngày xuân, hoa bay man mác như mưa; bên kia là gió
thổi hiu hiu, trăng sáng giữa trời, thiên hà lộng lẫy.
Ánh sáng xanh thẳm tràn ngập Vạn Bảo các, hai bức tranh kia đã được bày qua
tiên pháp, một khi cuộn tranh được mở ra, cảnh sắc trong tranh sẽ làm cho người
ta có cảm giác như đi lạc vào chốn thần tiên. Rõ ràng là một gian phòng rộng
rãi, lại có thể thấy sao sáng lung linh, hoa bay đầy trời, ánh trăng trong bức
tranh chiếu xuống, dường như thấy được cả cây hoa xung quanh, giữa chốn núi
rừng, thanh nhã làm người ta không thốt nên lời.
Đàm Xuyên ngây người thật lâu thật lâu, đột nhiên tiến về phía trước, chậm
rãi bước vào, chưa được hai bước, hai đầu gối lại vô cớ mà nhũn ra, ngồi chồm
hỗm trên mặt đất.
Hết thảy trước mắt dường như đều trở nên hỗn loạn, trong khoảnh khắc kia,
nàng cứ ngỡ mình đã trở lại hoàng cung Đại Yến.
Không lâu trước kia, vào những đêm hè, nàng thích nhất là bảo A Mãn đem mở
cuộn tranh “Minh Nguyệt” đó đặt trước đầu giường, trong tranh gió mát thổi hiu
hiu, xua tan cơn nóng bức. Nàng thích mát, thường thường liền cứ vậy mà ôm gối
ngủ thiếp đi. A Mãn luôn chờ cho nàng ngủ say, mới lặng lẽ khép cuộn tranh lại,
tránh cho tiểu công chúa thân thể mảnh mai này phải chịu một đêm gió lạnh, hôm
sau lại nhiễm phong hàn.
Mùa đông Đại Yến luôn đổ những trận tuyết cực lớ