
, mới
run giọng nói: “Cửu Vân đại nhân… Ngón… Ngón tay tiểu nhân đã phế rồi, ngài làm
gì phải khiến chúng nó phế thêm lần nữa?”
“Ừm, đại nhân ta thấy chúng nó không thuận mắt, nhất định phải đày đọa một
phen mới thư thái.” Phó Cửu Vân cười lạnh với nàng, thấy nàng đau tới mức môi
cũng trở nên tím tái, cuối cùng vẫn giảm nhẹ lực trên tay một chút.
“Đau thì kêu lên, sợ cái gì?” Thấy nàng nhẫn nhịn mọi khổ cực, hắn nhíu nhíu
mày.
Đàm Xuyên gượng gạo cười méo xệch: “Là, là ngài bảo ta chịu đựng…”
Hắn mỉa mai liếc nàng một cái: “Bình thường không nghe lời, lúc này lại nghe
lời quá nhỉ?”
“A ——!” Đàm Xuyên chợt kêu lên thảm thiết, nàng cảm thấy ngón tay mình nhất
định sẽ bị hắn bóp nát mất, đau tới mức chỉ hận không thể ngất đi.
“A! Ô! Ối ——! Ha! Ư! Chi…” Nàng kêu loạn một hồi, kêu tới khản cả giọng.
Phó Cửu Vân nở một nụ cười khích lệ, bàn tay dính đầy thuốc mỡ sờ sờ trán
nàng: “Cứ kêu đi, kêu vậy êm tai lắm.”
Xế chiều hôm đó, không người nào dám tới gần sân viện của Phó Cửu Vân, còn có
một quãng thời gian, tin vịt bay đầy trời, lời đồn Phó Cửu Vân hành hạ nữ tạp
dịch của mình chết đi sống lại đã có mấy trăm phiên bản, làm cho vùng núi tiên
tĩnh lặng bị bao phủ trong một bầu không khí khủng bố đẫm máu.
Đến khi uống thuốc, Đàm Xuyên vốn hấp hối chỉ còn sót lại chút mạng nhỏ rốt
cuộc không chịu được lại tiếp tục hôn mê, Thúy Nha lưu luyến không muốn rời đi,
Phó Cửu Vân dựa ở đầu giường đọc sách, thi thoảng lại thấm chút nước trà xoa lên
đôi môi khô nứt nẻ của Đàm Xuyên.
Trăng lên đỉnh đầu, trong phòng đã không cần ánh nến, Phó Cửu Vân thổi tắt
ngọn đèn, dựa vào ánh trăng sáng mà tiếp tục đọc sách. Hắn dùng tiên dược trân
quý chữa trị ngón tay đứt đoạn của Đàm Xuyên, còn sắc bí dược làm thuốc uống cho
nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong vòng hai ngày xương ngón tay vỡ
nát của nàng sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, có điều… khôi phục thần tốc như
vậy tác dụng phụ chính là mỗi tối nàng phải chịu đựng đau đớn kịch liệt còn hơn
cả khi xương cốt bị chặt gãy.
Ánh trăng chầm chậm trượt dài trên song cửa, dần dần chiếu lên khuôn mặt tái
nhợt của Đàm Xuyên. Dáng ngủ của nàng rất nhu thuận, hai tay đã được băng bó cẩn
thận khoanh tròn trước ngực, giống như sợ bị người ta ức hiếp, cả người chỉ
chiếm một góc nho nhỏ trên chiếc giường lớn. Không biết đang mơ thấy điều gì,
đôi mày của nàng liên tục nhướn lên, cuối cùng trở thành bộ dáng âm thầm chịu
đựng đau đớn.
Tới lúc rồi. Phó Cửu Vân bỏ sách xuống, cẩn thận nắm lấy cổ tay nàng, đề
phòng nàng lộn xộn sẽ làm lệch xương đốt ngón tay còn đang phục hồi.
Có điều từ đầu tới cuối nàng cũng không động chút nào, chỉ là lông mi hơi run
rẩy, những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống, Phó Cửu Vân chưa từng thấy giọt lệ
của ai lớn như vậy, thoáng cái đã thẫm đẫm gối đầu. Cứ tưởng rằng nàng sẽ nói gì
đó, nhưng nàng lại chẳng hề mở miệng, cũng không có tỉnh lại, chỉ không ngừng
rơi nước mắt, dường như khóc bao nhiêu cũng chưa đủ.
Hắn do dự một chút, cẩn thận vươn tay sờ sờ gò má nóng bừng của nàng, dùng
ngón cái nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, lại giống như sợ bị tổn thương,
vội vàng rụt tay lại, dùng tay áo lau mặt cho nàng. Luống cuống tay chân lau hồi
lâu, hình như nàng đã ngừng khóc, chỉ thấp giọng nói một câu mê man: “A Mãn?
Ngươi có đó không?”
Phó Cửu Vân hàm hồ đáp một tiếng, nàng lại không nói gì tiếp, không kêu đau,
cũng không kể lể tủi thân. Ai có thể tưởng tượng nổi, một nữ hài tử gầy yếu như
vậy, lại có ý chí cứng rắn như sắt đá, nỗi đau mà nam tử cường tráng cũng khó có
thể chịu đựng được, nàng lại có thể.
Phó Cửu Vân vuốt ve gò má nàng, nằm ở đầu giường đếm từng sợi lông mi thưa
thớt của nàng dưới ánh trăng, nhìn đến ngây dại.
***
Lúc Đàm Xuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng tảng, ánh nắng chiếu qua
mi mắt, vô cùng khó chịu. Nàng rên rỉ một tiếng, muốn trở mình, ai dè vừa khẽ
chuyển, liền động tới một người.
Nàng giật nảy mình, lúc này mới phát hiện có một người nằm sau lưng, hơn nữa
người này còn vươn một cánh tay ôm lấy nàng từ đằng sau.
Nàng vội chống vào ván giường toan đứng dậy, bất chợt bàn tay người kia nắm
lấy cổ tay nàng, giọng nói có chút mệt mỏi của Phó Cửu Vân từ đỉnh đầu vang lên:
“Xương ngón tay ngươi còn chưa hồi phục, đừng lộn xộn.”
Đàm Xuyên chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dồn cả lên não, lắp ba lắp bắp:
“Cửu, Cửu Vân đại nhân! Tiểu nhân thế nào… Ngài thế nào…”
Phó Cửu Vân ngáp dài, buông tay nàng ngồi dậy, cất giọng uể oải lười nhác:
“Được, đã dậy thì tự mình chú ý. Chỉ cần đừng lộn xộn, va chạm linh tinh, ngày
mai tay ngươi sẽ trở lại như trước.”
Đàm Xuyên kinh hãi nhìn hắn bước qua nàng, xuống giường xỏ giầy, quần áo trên
người nhăn nhúm, tóc tai cũng tán loạn sau lưng, hoàn toàn không còn hình dáng
nhanh nhẹn thường ngày, ngược lại còn có mấy phần lôi thôi.
“Uống trà?” Hắn nâng bình trà hỏi một câu, Đàm Xuyên phản ứng không kịp, ngơ
ngác gật đầu, sau đó liền thấy hắn bưng một chén trà đưa tới bên môi mình.
“Á!” Đàm Xuyên lúc này mới có phản ứng, cuống quít xua