
hông biết nên cười hay là nên khóc. Nàng còn tưởng rằng
lập tức là có thể gặp được chàng rồi.
Mi Sơn Quân ánh mắt lóe lên, lấp lấp liếm liếm bảo: “Ngươi cũng đừng lo lắng,
hẳn là rất nhanh là có thể gặp lại. Cứ kiên trì lên! Được rồi, ngày mai là đại
hội tiên hoa tiên rượu, ngươi cùng ta tới núi Hương Thủ một chuyến. Một gã tiên
nhân ở đó cũng không biết uống rượu, rất không thú vị, ngươi phải tới uống rượu
cùng ta!”
Đàm Xuyên không thể làm gì khác đành phải đáp ứng. Nói thật, nàng thiếu nợ sư
thúc rất nhiều, y muốn nàng tới uống rượu cùng có từ chối thế nào cũng là không
tốt, cho dù có là núi Hương Thủ mà nàng không muốn đến nhất, vì sư thúc nàng
cũng đành phải đi một chuyến.
Hôm sau hai người lên xe bò, nghênh ngang bay tới núi Hương Thủ.
Sơn chủ là yêu tu thành tiên, địa vị so với Mi Sơn Quân là người tu thành
tiên mà nói, vẫn thấp hơn một chút, dù có bản lĩnh ngút trời cỡ nào, nhìn thấy
Mi Sơn Quân vẫn phải ngoài cười nhưng trong không cười mà chắp tay thi lễ với
y.
Sơn chủ giao du rộng, những tiên nhân có mặt tám chín phần mười đều là yêu
tiên, Mi Sơn Quân ngạo nghễ ngồi ở chỗ cao, hầu như không nói chuyện cùng bọn
họ, chỉ uống rượu với Đàm Xuyên hết chén này tới chén khác.
Ngày đó Bạch Hà Long Vương tới làm khách, biếu tặng rượu ngon tên “Tương
Phùng Hận Vãn”, cách điều chế rượu kia không biết bị sơn chủ học được từ đâu,
lần đại hội này rượu ngon chiêu đãi toàn là Tương Phùng Hận Vãn, Mi Sơn Quân
uống đến mặt mày như hoa nở, về sau quên sạch cái gì gọi là dè dặt của tiên
nhân, ôm lấy tay áo sơn chủ mà vần vò mè nheo, đòi mua vài vò về nhà uống.
Đàm Xuyên thực sự không nhìn nổi bộ dạng kia của y, chỉ có thể kéo kéo tay áo
nhắc nhở: “Sư thúc, hình tượng!”
Mi Sơn Quân cả người toàn mùi rượu, nét mặt hồng hào, quay đầu lại nhìn nàng
cười hì hì, bỗng nhiên nói: “Ngươi trước đây đã từng sống ở đây còn gì? Sao
không ra ngoài đi lại một chút? Nói không chừng có thể gặp được ai.”
Nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Thực sự là một đứa nhỏ ngốc… Ấy vậy mà còn có người ngốc hơn ngươi. Ai nha
ai nha, ngươi xem xem, hai người các ngươi luôn luôn kiếm chuyện cho ta… Thật
đúng là người tốt khó làm! Ngươi xuất môn mấy ngày nay, làm ta bận chết. Muốn
làm phép cho một đứa trẻ mới sinh trong một thời gian ngắn trở thành một người
trưởng thành, là hao tổn tiên lực lắm đó nha! Cho dù là ở nơi linh khí trời đất
dồi dào như núi Hương Thủ đây, cũng rất phiền phức…”
Y nói lung tung một tràng, hàm hàm hồ hồ, như thể trong miệng ngậm nguyên một
cây cải củ.
Đàm Xuyên cái gì cũng nghe không rõ, dở khóc dở cười: “Sư thúc, ngươi rốt
cuộc đang nói gì? Nói từ từ thôi, ta chẳng nghe ra gì cả!”
Y khoát tay chặn lại: “Ta bảo ngươi ra ngoài đi dạo một vòng, ta muốn một
mình nhấm nháp rượu ngon!”
Nàng thực sự không đoán nổi người này muốn làm cái gì, đành phải đứng dậy
bước ra khỏi điện Thông Minh.
Núi Hương Thủ nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ra khỏi điện
Thông Minh đi về hướng đông, có một hồ nước nhỏ, những cây liễu trên bờ vốn đều
đã thành tinh, sau khi hồn đăng được châm, cây liễu tinh liền trở thành cây liễu
bình thường, không còn động cũng không nói chuyện. Giờ đây hồn đăng đã tắt,
những hồn phách bị câu đi cũng chẳng thể trở về, những cây liễu chỉ sinh ra một
chút linh tính, không gió mà rung rinh.
Đi qua hồ nước, đếm qua bốn tòa cung điện xinh đẹp tinh xảo, là đến sân viện
nơi Phó Cửu Vân trước đây từng sống.
Đàm Xuyên đứng trước cửa hồi lâu, cửa không khóa, kiến trúc ở núi Hương Thủ
phần lớn đều không có khóa. Đẩy cửa đi vào, nhìn phòng ốc quen thuộc, lại không
kìm nổi lòng nhớ tới một ít chuyện vui lúc còn sống ở đây, Đàm Xuyên không khỏi
mỉm cười.
Đầm nước ở sân sau vẫn y như trước, bên trong còn có cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Tại nơi này, nàng từng cố ý giặt nát y phục của Phó Cửu Vân, phơi đầy sân sau,
làm chàng tức giận đến xanh cả mặt. Hai bên hàng lang đều là những gian phòng
san sát, nàng cũng từng mượn cớ dọn dẹp quét tước, làm vỡ bao nhiêu bình hoa
chai lọ đặt trên kệ tủ.
Ván giường trong phòng ngủ vẫn có thể rút ra, khi còn làm thị nữ bên người
chàng, nàng thường rút ván giường ra để ngủ, thường phải nhẫn nại chịu đựng đủ
loại hành hạ lúc hơn nửa đêm của chàng, thí dụ như bắt nàng đun nước châm trà,
hay lấy thêm hương liệu, toàn là những việc lặt vặt linh tinh.
Con sáo dưới cửa sổ không ngờ vẫn còn sống, vừa thấy nàng liền bắt đầu xé
họng mà kêu: “Bại hoại! Bịp bợm! Bịp bợm!”
Đàm Xuyên bốc một vốc hạt kê lắc lư trước mặt nó, dụ dỗ nó: “Ê, gọi một tiếng
cô nương tốt ta mới cho mày ăn, không thì để mày chết đói! Ai là bịp bợm
hả?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo quen thuộc, cổ tay nàng run
lên, hạt kê rơi tung tóe trên bàn. Còn chưa kịp xoay người, đã có người từ phía
sau ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả trên vành tai.
Giọng nói của chàng trầm ấm êm ái, quen thuộc như vậy, dễ chịu như vậy:
“Ta tới muộn, có phải đang trách ta hay không?”
Giống như ngày đó hai người lần đầu tiên gặp nhau trên núi Hương Thủ.
Chàng mạn bất kinh