
nổi trống, cao giọng kêu gọi cổ vũ tinh thần binh sĩ. Trên người nàng cơ
hồ đều là máu, còn không ngừng có máu thấm qua lớp áo giáp mỏng manh kia tuôn ra
ngoài. Thế nhưng động tác nổi trống và lời hô hoán lại ngày càng mạnh mẽ, chết
cũng không từ bỏ.
“Mấy ngày nay ta dừng chân tại nước Chu Việt phương nam, giúp người ta vẽ
tranh kiếm tiền. Cô gái này là tam công chúa của Chu Việt, ta với nàng… vô tình
quen biết. Bây giờ Chu Việt bị Man tộc xâm lược, gần như diệt quốc. Ngươi thay
ta nhìn xem số mệnh nàng ra sao, liệu có thể sống sót hay không?”
Mi Sơn Quân chấn động: “Ngươi muốn cứu nàng?! Tuyệt đối không thể! Cô gái này
giữa lông mày tràn đầy hắc khí, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ phải xuống hoàng tuyền.
Ngươi cứu nàng chính là nghịch thiên đạo, chắc chắn bị phạt!”
Phó Cửu Vân nhíu chặt lông mày, cũng không nói thêm gì. Trơ mắt nhìn tam công
chúa chảy tới giọt máu cuối cùng, một sợi hương hồn yếu ớt rời khỏi cơ thể, bị
đám âm sai câu đi.
Mi Sơn Quân thấy vẻ mặt u ám của hắn, trong lòng có phần sáng tỏ: “Cửu Vân,
ngươi thích nàng?”
Phó Cửu Vân dường như giật mình, do dự một chút, lắc đầu: “Cũng không phải…
Chỉ là, có chút không đành lòng…”
Ngày đó hắn ở bên bờ sông hộ thành vẽ tranh cho các cô nương, tam công chúa
cải trang nam tử tới tìm hắn, lúm đồng tiền khả ái, vẻ ngây ngô đáng yêu, thật
sự là một cô gái rất dễ thương. Nàng tới cũng không phải muốn nhờ vẽ, chỉ đơn
giản cầm một bức họa của hắn, rất nghiêm túc hỏi hắn: “Vì sao ngươi tên Phó Cửu
Vân, mà dưới tranh lại đề ba chữ Công Tử Tề?”
Lần đầu bị hỏi vấn đề như vậy, Phó Cửu Vân không tránh khỏi bật cười: “Thượng
cổ có họa thánh Bình Giáp Tử, vì sao hắn còn có tên gọi Khương Hồi?”
Tam công chúa giật mình hiểu ra, vấn đề đơn giản như vậy, nàng còn bành bạch
chạy đi hỏi người, thật là bẽ mặt.
Hôm đó, khuôn mặt nàng còn ửng hồng hơn ánh chiều dương. Phó Cửu Vân cảm
thấy, ánh chiều dương khắp trời cũng chẳng sánh bằng.
Nhưng giờ phút này, nàng hương tiêu ngọc vẫn, ngay trước mắt hắn.
Phó Cửu Vân lưu lại Mi Sơn cư rất lâu, mỗi ngày chỉ sầu muộn vùi đầu uống
rượu. Mi Sơn Quân không thông hiểu lắm phương diện này, nếu hắn đã nói không
phải thích tam công chúa, vậy tất nhiên là do nhìn thấy có nữ nhân chết ở trước
mặt nên trong lòng không vui vẻ, thế là thỉnh thoảng ê a cùng hắn giải sầu.
Sau đó Phó Cửu Vân chỉ hỏi một câu: “Nàng có được chuyển thế hay không? Bây
giờ là đầu thai ở nơi nào?”
Mi Sơn có con quạ đen nhỏ làm con mắt thứ ba để dòm ngó nhân gian, rất nhanh
liền thu được tin tức xác thực: “Bây giờ đầu thai đi nước Tề Quang ở phương Tây,
vẫn là làm phận nữ. Có điều mệnh không được tốt, chỉ sợ sống không quá mười bảy
tuổi liền bệnh mà chết.”
Thế là Phó Cửu Vân đi, chuyến đi này lại là gần trăm năm, đứng trong chỗ tối
âm thầm nhìn nàng mang bộ dạng gầy yếu bệnh tật, thi thoảng muốn ra tay giúp đỡ,
lại nghĩ làm vậy là có hành vi nghịch thiên đạo, đành phải dồn nén kích
động.
Thiếu nữ này không biết tạo nên nghiệt gì, đầu thai nhiều lần sau đó, không
một lần tốt số. Không phải nhiều bệnh thì là bần cùng, hoặc chính là bị chồng
ngược đãi, sớm chết non.
Hắn cảm thấy bản thân chỉ muốn được thấy nàng có thể có một đời hạnh phúc,
chí ít cũng được một lần mỉm cười mà chết, như vậy hắn mới an lòng.
Thế nhưng số nàng chính là thảm như vậy, một đời này may mắn được gả cho một
phu quân tốt, trên đường về nhà mẹ đẻ lại bị sơn tặc giết chết. Lúc Mi Sơn Quân
đuổi tới tìm hắn, bắt gặp hắn đang ngồi trên đám mây trong cỗ xe ngựa, vừa bất
lực vừa u buồn nhìn nàng bị âm sai câu hồn.
“Ngươi cứ thế cả ngày nhìn người khác cũng không phải chuyện hay.” Mi Sơn
Quân còn thấy bất lực hơn cả hắn, “Ngươi làm sao vậy? Sống quá nhàm chán, cho
nên đi xem luân hồi người khác cho vui sao?”
Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ: “Ngươi nói xem, nếu vừa rồi ta cứu nàng, trên trời sẽ
trừng phạt thế nào?”
Mi Sơn Quân lắc đầu: “Ai dám sửa mệnh? Ngươi đừng làm càn, vạn nhất hồn phi
phách tán ngươi muốn khóc cũng chẳng kịp đâu! Cô bé này liên tiếp chịu khổ mười
đời, kế tiếp nhất định giàu sang phú quý, thậm chí quý không tả xiết. Ngươi thật
muốn tốt cho nàng, liền mặc nàng đi.”
Phó Cửu Vân im lặng gật đầu: “… Cũng phải, ta gần đây hồ đồ rồi.”
Hắn quả nhiên rốt cuộc không đi dòm ngó phàm nhân luân hồi nữa, mỗi ngày chỉ
uống rượu vẽ tranh, lại không biết tâm tư có gì lay động, chê bai nhạc luật thế
gian quá tục, lý tưởng hào hùng muốn viết một khúc kinh động bốn phương, lưu
danh muôn đời. Sau lại cảm thấy cuộc sống quá mức nhàm chán, chạy tới núi Hương
Thủ bái một yêu tiên làm thầy, thuận tiện ở gần trông coi hồn đăng, quấn quít
tiêu dao cùng các nữ đệ tử, xem ra vô cùng khoái hoạt.
Mi Sơn Quân cùng hắn uống rượu vài lần, lại nghĩ hắn vẫn luôn nhớ tới thiếu
nữ kia, liền nói ra một chút: “Nàng bây giờ đầu thai vào nước Đại Yến phía đông,
là Đế Cơ duy nhất. Số mệnh đời này của nàng hẳn là vô cùng tốt.”
Chưa từng nghĩ những lời này lại rước tới rất nhiều tai vạ.
Phiên ngoại: Phó Cửu Vân (Phần 2)
Khi ấy Phó Cửu Vân dồn hết tất cả tinh lực, viết nên