
rụt
rè, bước tới bước lui nửa ngày, mới cà lăm nói: “Nàng ở vùng núi Vãn Lan… Chỗ đó
có đủ loại rượu ngon, mùi vị rất được.”
Đàm Xuyên dở khóc dở cười: “Ngài cứ yên tâm, ta mua mười tám vò về cho
ngài.”
Mi Sơn Quân quả nhiên quét sạch vẻ chán chường lúc trước, mặt mày tươi như
tỏa nắng, rõ ràng vui sướng quá đỗi không biết làm thế nào cho phải, vậy mà còn
bắt tay nàng, làm bộ làm tịch bày ra bộ dáng nói lời thành khẩn: “Ngươi đã ăn
tiên đan, thứ đó phàm nhân không thể nào chịu nổi, mười người thì chín người bị
nổ tung mà chết, cũng may ngươi đã bị lời nguyền làm tổn thương, không đến mức
phát nổ, nhưng chỗ tiên lực đó tích tụ trong cơ thể, nếu không tu hành để làm
tan bớt, thì sau này không tốt. Sư thúc thấy ngươi có lòng thành như thế, quyết
định truyền cho ngươi một bộ tâm pháp tu hành, ngươi hãy tự mình tu luyện cho
tốt! Ngươi quả nhiên là có tiên duyên, ta cứ bảo, mệnh số tốt đến vậy sao có thể
bị thay đổi tới mức ấy…”
“Mệnh số tiên duyên gì cơ?” Đàm Xuyên không hiểu ra sao.
“Không, không có gì!” Mi Sơn Quân thầm hối hận lỡ lời, quả nhiên người ta
không nên uống quá say, những lời nên nói không nên nói đều phun ra hết cả, “Ta
truyền tâm pháp đây, ngươi hãy nghe cho kỹ!”
Lại nói y làm tiên nhân cũng đã được mấy trăm năm, những tiên nhân đồng lứa
với y đồ tử đồ tôn có khi đã đếm không xuể, y lại thủy chung lẻ loi sống ở Mi
Sơn cư, ngoại trừ linh quỷ cũng không có người nào khác. Trước đây hình như y
cũng từng thu nhận mấy người đồ đệ, thế nhưng thực sự không có dáng vẻ gì của
một người thầy tốt làm gương cho học trò, dạy dỗ đệ tử cũng là ba ngày đánh cá
hai ngày phơi nắng, hoàn toàn làm hỏng cả một thế hệ đệ tử.
Lần này nếu không phải Đàm Xuyên thông minh, lại thêm chó ngáp phải ruồi ăn
tiên đan có sẵn tiên lực, chỉ sợ có dạy dỗ đến một hai trăm năm nàng cũng chẳng
tu luyện ra cái khỉ gì.
Nghe hắn nói mấy lần tâm pháp, Đàm Xuyên rất nhanh đã có thể ngồi thiền nhập
định, vận hóa tiên lực, Mi Sơn Quân càng thêm vui sướng không sao kìm hãm. Nghĩ
đến chuyện nàng có thể tu luyện thành công, tới hoàng lăng đưa Tiểu Mi ra, kèm
theo Tiểu Mi còn có cả chục vò rượu ngon, viễn cảnh kia cũng quá tươi đẹp rồi, y
mừng rỡ tát vào miệng nửa ngày cũng không khép miệng lại được, cảm thấy y hạ
mình xin tên chiến quỷ tới cứu Đàm Xuyên, quả thực là việc sáng suốt nhất từ khi
chào đời tới nay.
***
Hai năm vội vã trôi qua, từ ngày hồn đăng được thắp sáng, đã năm năm trôi
qua.
Sau khi Đàm Xuyên tự luyện tâm pháp thành công, liền cố ý tới hoàng lăng ở
núi Vãn Lan một chuyến, nàng thật tâm muốn báo đáp chút gì cho Mi Sơn Quân.
Người ta đau khổ ôm mối tình với Tân Mi không có kết quả, suốt ngày lải nhải cằn
nhằn, nhìn cũng đáng thương đến lạ.
Ai dè tới hoàng lăng rồi mới biết, Tân Mi và chiến quỷ đúng là vợ chồng đã
kết hôn từ lâu, còn là do hoàng đế Quỳnh quốc đích thân hạ chỉ ban hôn. Người ta
là vợ chồng là vợ chồng nha! Thế mà y chưa bao giờ hé răng! Tiên nhân mà suốt
ngày nhớ nhung vợ kẻ khác là cái loại tiên nhân gì chứ? Thiếu chút nữa đã giúp y
làm việc xấu chia rẽ vợ chồng người ta. Chẳng trách chiến quỷ người ta tìm đến
tận cửa, còn đằng đằng sát khí như vậy, vợ bị kẻ khác bắt cóc ai mà không muốn
giết người cho được? Không đem Mi Sơn Quân xé thành tám mảnh, xem như tên chiến
quỷ kia khách khí rồi.
Lúc nàng trở về, Mi Sơn Quân lại đấm ngực giậm chân khóc lóc nức nở, âu cũng
là chuyện không thể tránh.
Lại nói hồn đăng đã được châm, thiên hạ không còn yêu ma, những người tới nhờ
vả Mi Sơn Quân cũng chợt giảm thiểu, thành ra lại có rất nhiều ngày nhàn rỗi. Mi
Sơn Quân đau lòng chỉ còn biết lấy việc ăn uống làm thú giải sầu, cả người mập
ra một vòng lớn, hình dáng gầy còm trơ xương trước đây cũng chẳng còn. Đàm Xuyên
cảm thấy, nếu y cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng ấy, chỉ sợ sẽ biến thành
một quả bóng tròn vo như Bạch Hà Long Vương.
Hôm đó y ăn trưa quá nhiều, đành phải đi bộ vòng quanh hồ nước cho tiêu, Đàm
Xuyên ngồi bên rừng trúc chầm chậm thổi sáo trúc. Một con người như nàng, thông
minh lanh lợi, nhã thiện ca vũ, ấy vậy mà làm thế nào cũng không sao chơi được
nhạc khí, tiếng sáo còn khó nghe hơn cả tiếng quạ kêu, Mi Sơn Quân bị hành hạ
thống khổ, ôm miệng bám vào một cây trúc, thều thào: “Đừng thổi nữa… Bữa trưa
cũng sắp phun ra rồi!”
Đàm Xuyên đành phải thu sáo trúc, đang nghĩ tìm một nơi vắng lặng luyện tập
thêm, thình lình thấy linh quỷ gác cửa vội vã đi tới, không ngừng gọi: “Chủ tử
chủ tử! Có khách có khách!”
Cũng khó trách linh quỷ kích động như vậy, mấy năm nay Mi Sơn cư vô cùng
quạnh quẽ, ngay cả hoa cỏ cũng chẳng có tinh thần.
Mi Sơn Quân mừng rỡ, vội vàng thay y phục, sướng rơn chạy ra tiếp khách.
Lâu lắm rồi không có người tới nhờ vả y, biếu rượu cho y, Mi Sơn Quân cảm
thấy rất không quen. Tuy nói tự rót tự uống cũng không tệ, nhưng thiếu mất một
người bạn rượu thì không thể nào hoàn mỹ. Đế Cơ bị chú văn giày vò chết đi sống
lại còn có thể uống rượu cùng y, sau khi giải được chú văn lại thành ra kiêng
rượu, cả ngày chỉ ngồi trong