
cứ nhắc tới Huyền Châu, ngộ nhỡ hắn nhớ ra điều gì, chẳng
phải làm hắn thống khổ?”
Tiêu trừ… ký ức. Đàm Xuyên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tả Tử Thần, hắn thần thái
an tường, không còn bộ dạng đau khổ khi trước. Thì ra, thì ra hắn lại quên rồi,
có điều lúc này đây là ý nguyện của chính hắn.
“Những ngày Tử Thần xuống núi kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô nương
liệu có biết hay không? Xin hãy nói cho ta biết… Có phải Huyền Châu đã xảy ra
chuyện? Nàng ta và một đệ tử tên Phó Cửu Vân vẫn chưa quay về, nếu cô nương biết
nguyên do, xin hãy giải trừ nghi hoặc giúp chúng ta, đừng để hai người bọn họ
phải chịu tiếng oan ăn cắp bảo vật chạy trốn.”
Đàm Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Ta… cũng
không biết. Thôi đi, hắn quên đi cũng tốt. Xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ.”
Nàng quay trở lại phòng trong, nghe thanh âm trầm thấp nhu hòa của Tả Tử Thần
cùng Mi Sơn Quân nói chuyện, tư vị trong lòng cực kỳ phức tạp.
Hôm đó là Huyền Châu đốt hồn đăng, không biết hai người bọn họ có vướng mắc
gì, có lẽ đó cũng chỉ là một đoạn quá khứ đau lòng, quên được cũng tốt. Không ai
có tư cách trách móc hắn lựa chọn lãng quên, dù sao trái tim mỗi người một khác.
Sau khi quên đi tất cả, hắn ngược lại được vui sướng thảnh thơi, sao lại không
tiếp tục như vậy? Chân tướng thường thường không hề tươi đẹp.
Nàng nhìn Mi Sơn Quân: “Sư thúc tìm ta có chuyện gì?”
Mi Sơn Quân vắt hết óc mới nghĩ ra một lý do: “Ách, là như thế này… sơn chủ
Hương Thủ mời ta tham gia đại hội tiên hoa tiên rượu, ngươi cũng đi cùng nhé? Đi
góp vui cũng tốt.”
Y vốn cho rằng Tả Tử Thần giả vờ giả vịt, liền muốn gọi Đàm Xuyên ra cho hắn
biết tay, ai ngờ người ta là quên thật, cục diện tiến thoái lưỡng nan như bây
giờ, quả thực rất xấu hổ.
Đàm Xuyên nhìn vẻ mặt là biết ngay y đang suy nghĩ cái gì, không khỏi buồn
cười, lại thấy Tả Tử Thần tửu lượng không cao, Mi Sơn Quân uống chưa đã nghiền,
dứt khoát ngồi xuống uống rượu cùng y. Uống cho đến lúc mặt trời xuống núi, Tả
Tử Thần vài lần xin về, hai người mới tiễn bọn họ ra cửa.
Tả Tử Thần gọi linh cầm, hơi ngà ngà say hành lễ cáo từ. Đàm Xuyên thấy dáng
vẻ hắn khoan thai bình thản, hoàn toàn không còn vẻ đau khổ lúc trước, không
nhịn được thấp giọng nói: “Tử Thần, bây giờ huynh sống thế nào?”
Hắn nhàn nhạt cười: “Cô nương sao lại hỏi vậy? Theo sư tu hành, mỗi ngày nói
cười cùng đồng môn, đương nhiên là vui vẻ.”
Nàng chậm rãi gật đầu: “… Cũng đúng, vậy… Tái kiến.”
Lúc Tả Tử Thần rời đi, Đàm Xuyên rất có chút mất tập trung, cảm thấy ở lại Mi
Sơn cực kỳ không có ý nghĩa, dứt khoát mượn xe bò của Mi Sơn Quân ra ngoài lang
thang du ngoạn giải sầu.
Bởi vì thần lực của hồn đăng ngày càng mạnh mẽ, đối với những nơi đất lành
núi tiên cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Để phòng ngừa hoa tinh cỏ tinh thật vất vả
mới mọc được trong núi tiên nhà mình bị hồn đăng dẫn đi, rất nhiều tiên nhân có
bản lĩnh đã thiết lập kết giới, tự sản tự tiêu, tự cấp tự túc, khoảng cách giữa
con người và tiên nhân cũng càng ngày càng xa.
Thế giới này không còn có yêu, tiên nhân cũng ở ẩn không để ý tới đời, thiên
hạ từ nay về sau thực sự là của con người. Thiên Nguyên quốc tiếp tục chinh
chiến tứ phương, nhưng cũng không còn sử dụng yêu ma. Nghe nói nhị hoàng tử Đình
Uyên dụng binh như thần, huyết chiến mấy năm qua, hầu như chưa bao giờ bị đánh
bại.
Có thể Thiên Nguyên thực sự sẽ nhất thống Trung Nguyên, Mi Sơn Quân nói rất
đúng, tranh chấp giữa các quốc gia sẽ không bao giờ chấm dứt, chỉ cần còn có
người, tranh chấp là không thể tránh. Chiều hướng chung của thiên hạ, phân chia
lâu ngày tất sẽ hợp lại, hợp lại lâu ngày tất sẽ phân ra. Chư quốc trên khắp
vùng Trung Nguyên xưa nay chiến loạn không ngừng, có lẽ hiện tại đã đến lúc hợp
lại.
Bách tính Đại Yến mà nàng luôn lo lắng trong lòng cũng không còn bị yêu ma
giày vò, sau khi sáp nhập Thiên Nguyên, hoàng tộc thực thi nền chính trị nhân
từ, miễn thuế ba năm. Tiếng kêu than dậy khắp đất trời rốt cuộc cũng ngừng.
Trong thiên hạ không còn chuyện gì khiến nàng bận tâm, ngoại trừ Phó Cửu
Vân.
Chàng đến tột cùng khi nào mới có thể trở về?
***
Không lâu sau, Mi Sơn Quân bỗng nhiên sai linh cầm mang tới một phong thư cho
nàng.
“Năm trước nhị hoàng tử Thiên Nguyên trả lại hồn đăng, vợ hắn Hồ công chúa
được xưng là có ‘mắt thần’, đã dập tắt hồn đăng. Nhị hoàng tử nói, ngươi có ơn
với hắn, hứa rằng trong vòng ba trăm năm sau khi đèn tắt sẽ không thúc giục yêu
ma, ngươi hãy yên tâm. Mau quay về mau quay về! Còn nữa, chớ quên mua chút rượu
ngon.”
Bức thư lay động khẽ rơi trên mặt đất, Đàm Xuyên điều khiển xe bò cưỡi gió
đạp mây lao như điên về Mi Sơn cư, chưa tới nửa ngày đã đến nơi.
Mi Sơn Quân đang uống rượu một mình, mắt thấy nàng từ trên
trời giáng xuống, không khỏi há hốc mồm.
“Cửu Vân đã trở về sao?!” Nàng chạy ào vào cửa, vừa mở miệng đã hỏi câu
này.
Vẻ mặt Mi Sơn Quân có chút mất tự nhiên: “Nào có nhanh như vậy!”
Đàm Xuyên phun ra một hơi thở thật dài, hai chân đều mềm nhũn, cả người ngã
ngồi trên mặt đất, cũng k