
húc số
khổ cơ chứ!”
Mi Sơn Quân vừa cằn nhằn liên miên vừa khóc sướt mướt bỏ đi, gian phòng lại
rơi vào tĩnh mịch, mãnh hổ dựa cằm lên tay nàng, im lặng an ủi nàng. Đàm Xuyên
mệt mỏi gắng sức quay đầu, nhìn sắc thu rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới lần
trước Phó Cửu Vân còn ở đây, khi đó nàng đang ngủ vẫn cảm giác được, chàng dựa
bên cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Vì sao lại yêu nàng? Vì sao cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ở bên nàng?
Có biết bao chuyện nàng muốn hỏi, tới tận bây giờ vẫn muốn hỏi, nhưng chưa từng
hỏi qua. Người đã chết, hỏi được đáp án cũng chỉ làm lòng đau thêm, lòng của
nàng đối với chàng xưa nay vẫn lạnh lùng sắt đá.
Hôm nay ngoài cửa sổ vắng vẻ, chàng đã không còn trên đời. Không cần thương
tâm hối hận, đây là cách trả thù nàng triệt để nhất, rơi lệ cũng là trào
phúng.
Chàng giống như chưa từng xuất hiện, y phục, giày, bức tranh —— những gì liên
quan tới chàng đều hóa thành tro bụi, cái tên Công Tử Tề cũng trong vòng một đêm
đã bị người ta quên mất. Chỉ có cây sáo trúc chàng từng dùng vẫn được đặt ngay
ngắn bên gối, còn vương mùi hương nhè nhẹ trong tay áo chàng, vấn vít trước mũi.
Đàm Xuyên ôm siết cây sáo vào trong ngực, cảm thấy như chàng vẫn đang ở đây,
như thể chưa từng rời đi.
Ngoài cửa sổ trúc xanh san sát, thật giống sân viện nho nhỏ dưới chân núi
Phượng Miên kia. Mi Sơn Quân xem chừng là sợ nàng thương cảm, chuyển cả phiến
rừng trúc ở núi Phượng Miên tới Mi Sơn cư rồi.
Nàng bước ra ngoài, lấy một chiếc ghế ngồi trước rừng trúc, đếm từng cây từng
cây một. Có một cây cao nhất to nhất, bên trên hẳn là có khắc tên của hai người.
Tất cả những gì liên quan đến chàng trên đời này đều biến mất, thế nhưng tên
khắc trên trúc xanh sẽ không bao giờ mất, cho nên chàng là có thật, ở trong ngực
nàng, cho tới tận cùng sinh mệnh cũng sẽ không quên.
Đặt sáo trúc bên môi nhẹ nhàng thổi một tiếng, nàng không biết thổi sáo,
không được linh hoạt khéo léo như chàng, tiếng sáo ưu mỹ bị nàng thổi nghe như
tiếng quạ kêu.
Trong rừng trúc có linh quỷ hình người đang đào đất lấy măng, thực sự không
chịu nổi thanh âm kia, ôm đầu chạy xa, cầu xin nàng đừng thổi nữa.
Đàm Xuyên mỉm cười, cũng nhìn linh quỷ như đang cầu xin, thấp giọng nói: “Ai
biết thổi sáo? Dạy ta có được không?”
Nàng không muốn giống như những phàm nhân trong thiên hạ này, sau khi chàng
biến mất liền lập tức quên chàng. Nhạc luật cũng được, vẽ tranh cũng tốt, nàng
cái gì cũng có thể học, chỉ mong có thể tới gần chàng thêm một chút.
Gió mơn man thổi qua y phục nàng, chậm rãi vây quanh nàng, Đàm Xuyên đặt sáo
trúc bên môi, cúi đầu gọi một tiếng: “Cửu Vân.”
Có lẽ chàng ở ngay phía sau, ôn nhu đáp lại một tiếng, vỗ về đầu nàng, dịu
dàng như ánh ban mai.
Nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Người yêu của ta, ta sẽ đợi chàng.
Chương 50: Cuối cùng…
Hôm đó trời lại đổ mưa, mưa rơi rả rích từ sáng đến tối. Rừng trúc ngoài cửa
sổ chìm trong sương mù, có những giọt nước mưa trong suốt trượt theo lá trúc nhỏ
xuống.
Từ khi hồn đăng được thắp sáng, đã ba năm trôi qua. Bị thần lực ảnh hưởng,
trời mưa nhiều hơn khi trước rất nhiều.
Mưa không lớn, chỉ là mưa dây mênh mang trải dài, làm búi tóc hơi ẩm ướt.
Cửa sổ gỗ mở một cánh, bên dưới song cửa là một chiếc giường, Đàm Xuyên đang
nằm trên đó, đắp trên người bốn cái chăn bông, vẫn cứ lạnh run người, khuôn mặt
gầy guộc hốc hác, trên môi không còn một tia huyết sắc.
Mi Sơn Quân ngồi cạnh cửa sổ, đặt ba ngón tay lên cổ tay gầy guộc của nàng,
đầu mày cau chặt.
“Lạnh lắm à? Thế thì đóng cửa lại.”
Lần này bắt mạch xong, y cũng không nói gì đến chuyện chú văn của quốc sư,
đứng dậy toan giúp nàng khép lại cánh cửa gỗ.
“Đừng… Ta muốn nhìn bên ngoài.”
Đàm Xuyên ho khan vài tiếng, một tia máu tươi theo khóe môi nàng chảy xuống.
Nàng hiện tại đã không còn đau đớn thống khổ như mấy năm đầu chú văn mới vừa
phát tác, tựa hồ bây giờ ngay cả đau đớn cũng chẳng còn cảm nhận được, chỉ là cả
người gầy rộc đi, như thể bất cứ khi nào cũng có thể tắt thở mà chết.
Mi Sơn Quân trái lo phải nghĩ, thế nào cũng khó xử, vắt hết óc cũng không
biết nên nói với nàng thế nào. Ba năm qua y tìm đến khắp các nơi đất lành núi
tiên của vùng Trung Nguyên, phàm là tiên nhân có chút giao tình đều tỉ mỉ hỏi
qua, nhưng không người nào có thể giải được lời nguyền của yêu quái thuộc Nam
Man hai mươi bốn động. Đế Cơ bị chú văn đáng sợ này hành hạ vô cùng đáng thương,
nếu không phải vì vẫn ôm một chấp niệm, thì hai năm trước đã sớm chết.
“Sư thúc.” Nàng đột nhiên gọi y, “Cây trúc xanh có khắc tên kia vẫn sống chứ?
Sáng nay ta cũng đã nhìn qua, nhưng không thấy rõ.”
Đôi mắt nàng ngoại trừ những vật gần ngay trước mắt, đã chẳng thể nhìn thấy
thứ gì.
Mũi y cay cay, thấp giọng nói: “Yên tâm, nơi này là đất lành của tiên nhân,
rừng trúc sẽ không bị nước mưa làm úng chết đâu.”
“Vậy… Cây sáo vẫn đang ở trên ta sao?”
Xúc cảm của nàng cũng đã biến mất, rõ ràng nắm chặt cây sáo như vậy, lại
không có chút cảm giác.
“Phải, ngươi còn đang nắm chặt nó kia kìa.”
Đàm Xuyên rốt cuộc an tâm nhắm mắt