
êm.
Nàng sẽ đi đâu đây? Nàng nên đi nơi nào? Kế tiếp muốn làm gì? Cùng ai sống
đến bạc đầu? Cùng ai sinh con đẻ cái, ngồi bên nhau trước rừng trúc chỉ vào trúc
xanh có khắc tên trên đó, cười đùa chuyện tình yêu năm nào?
Thế giới này rất lớn, nhưng không có một Phó Cửu Vân thứ hai.
***
Lúc Mi Sơn Quân tới, trời đã tối rồi. Y tức đến điên người, thậm chí xe bò
cũng không thèm ngồi, trực tiếp cưỡi mây đạp gió xông tới, vừa tới nơi đã gào
lên: “Sao lại đốt hồn đăng vội thế? ! Không phải bảo các ngươi trước khi đốt đèn
thì báo ta một tiếng hay sao? !”
Đàm Xuyên vẫn ngồi dưới đất, thậm chí không hề nhúc nhích, dường như căn bản
không nhìn thấy y.
Mi Sơn Quân thấy rõ người ngồi chỗ tối kia là nàng, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi
không chết?! Thế hồn đăng làm sao có thể… A! Ta biết rồi! Là vị cô nương kia!
Nàng ta và ngươi… Nàng ta và ngươi có quan hệ huyết thống! Lúc trước sao ta
không nghĩ tới?! Là nàng ta thắp sáng hồn đăng!?”
Đàm Xuyên mấp máy môi, thấp giọng nói: “Sư thúc… Ngươi đến tìm Cửu Vân? Chàng
đã không còn…”
Mi Sơn Quân sắc mặt xanh lét: “Ta đương nhiên biết! Hồn đăng cũng thắp rồi,
hắn có thể sống mới là gặp quỷ! Hắn ép ta phát thệ không cho ta nói, nhưng,
nhưng mà ta nên sớm nói cho ngươi mới phải… Ta nên sớm nói cho ngươi…”
Đang nói đột nhiên ngừng lại, y hoảng sợ nhìn gương mặt đột ngột biến sắc của
Đàm Xuyên, nàng đứng lên, đi vài bước về phía y, nâng tay làm như muốn túm lấy y
hỏi cho ra nhẽ, sau một khắc lại đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, thẫn thờ không
nhúc nhích.
—— nàng nhất định phải châm hồn đăng, tuyệt đối không chừa đường sống? Dù cho
ta sẽ phải mất mạng, cũng vẫn muốn kiên trì?
—— Chàng, chàng cũng đừng nói là muốn tự tử vì tình… Ha hả, loại chuyện này
so với phong cách xưa nay của chàng không khỏi một trời một vực.
……
Nguyên lai, chàng đã nói, thực sự đã từng nói, chỉ là nàng chưa bao giờ tin
tưởng, thậm chí còn nói đùa một câu ác liệt. Cho nên sau đó hỏi lại chàng, chàng
khăng khăng đó chỉ là lời xằng bậy.
Chàng cố tình cho nàng một lời nói dối tàn nhẫn nhất, cũng là lời nói dối
vụng về nhất, sao nàng lại tin cơ chứ? Vì sao lại tin?
À, nàng lựa chọn tin tưởng một lời nói dối, bởi vì như vậy chính nàng có thể
thoải mái dễ chịu hơn một chút, khỏi phải ở trong hồn đăng cảm thấy thống khổ
khó xử về chàng.
Nguyên lai… Nguyên lai đến cuối cùng, người phải chết không phải là nàng, đêm
đó triền miên ôm ấp trong tuyệt vọng, đêm đó trông mong bình minh không bao giờ
tới, là chàng.
Phải rồi, phút cuối cùng trước khi đi, có phải chàng đã nói với nàng điều gì?
Dù có muốn thế nào, có vắt óc suy nghĩ thế nào, nàng cũng chẳng thể nhớ ra.
Nàng vẫn muốn biết, vẻ mặt của chàng khi đó thế nào, được giải thoát? Không
nỡ? Hay vẫn mỉm cười nhợt nhạt mạn bất kinh tâm như trước?
Quên đi, khỏi cần suy nghĩ. Đi hỏi chàng chẳng phải sẽ biết hay sao? Biện
pháp đơn giản như vậy lẽ ra nàng phải nghĩ ra từ sớm, trên đường xuống hoàng
tuyền chặn chàng lại, đem tất cả những gì nên nói, tất cả những gì nên hỏi, hết
thảy hỏi cho rõ ràng.
Trên đường xuống hoàng tuyền, chàng còn trốn tránh được nữa sao?
Đàm Xuyên mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là phòng khách quen thuộc nơi Mi
Sơn cư, nàng nghi hoặc nhìn quanh một vòng, thấp giọng hỏi Mi Sơn Quân vẻ mặt uể
oải ngồi ở bên giường: “Sao ta còn chưa chết?”
Mi Sơn Quân mệt tới nỗi chẳng thèm phàn nàn mấy lời oán giận, thở một hơi
thật dài: “Sắp chết rồi, không cần sốt ruột. Lão yêu quốc sư kia đã hạ châm
nguyền rủa lên trái tim ngươi, nếu như không giải chú văn, ngươi tối đa chỉ có
thể sống thêm một hai năm.”
“Ta đợi không được đến một hai năm, bây giờ chết luôn đi.” Ánh mắt nóng bỏng
của nàng xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé dễ vỡ của Mi Sơn Quân, làm cho y đỏ cả
mũi.
“Đế Cơ, ngươi đừng nghĩ chết rồi có thể xuống âm phủ tìm hắn. Ngươi sống xem
chừng còn có thể gặp lại, chết rồi không thể gặp lại hắn đâu.”
“… Vì sao?”
Mi Sơn Quân lại thở dài một hơi: “Hắn là quỷ do hồn đăng hóa ra, rốt cuộc vì
sao lại sinh ra hắn, chỉ sợ thần tiên trên trời cũng chẳng biết rõ. Hồn đăng nếu
không bị châm, hắn chỉ có thể hết lần này tới lần khác mang theo ký ức mà chuyển
thế luân hồi, canh gác hồn đăng không thể giải thoát. Giờ đây hồn đăng đã bị
châm… Ai, hẳn là sẽ hồn phi phách tán, không biết ngủ li bì ở đâu rồi đi? Ngươi
chính là có chết xuống âm phủ cũng không tìm được hắn. Còn không bằng nỗ lực
sống, có lẽ sau này có người có thể dập tắt hồn đăng, hắn sẽ lại quay về.”
Đàm Xuyên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Thế nhưng ta không sống được bao lâu nữa,
có phải không?”
Mi Sơn Quân ngập ngừng một chút: “Chú văn kia quả thật không giải được, nhưng
chưa hẳn đã hết cách, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách. Ai bảo… Ai, ai bảo ta mềm lòng
thế chứ!”
Y lấy tay áo, dụi dụi cái mũi và hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cứ ở lại Mi Sơn cư
cho ta, đừng có đi đâu cả, hồn đăng đã bị khóa chết trong hoàng cung Thiên
Nguyên, bây giờ bên ngoài dán đầy bố cáo truy nã các ngươi, ngươi mà ra ngoài
thì chỉ có chết. Nói chung mọi chuyện giao cả cho ta, ai bảo ta là sư t