Teya Salat
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324891

Bình chọn: 10.00/10/489 lượt.

ỉ là được làm một người thường ở bên nàng, trải

qua một đời ngắn ngủi.

Thế nhưng tâm nguyện chỉ có thể dừng ở đây.

Phó Cửu Vân cười cười, sờ sờ đầu nàng: “Cô bé ngốc, đừng có trưng ra vẻ mặt

đưa đám thế. Cười lên một cái, đã sắp quên mất ta rồi, còn không mau cười cho ta

xem?”

Ta sẽ không quên!

Đàm Xuyên đột nhiên giơ tay muốn ôm lấy chàng, thế nhưng thân thể chàng dần

dần trở nên trong suốt hư ảo, hai tay xuyên qua ngực chàng, không gặp bất kỳ trở

ngại nào.

Nàng đã chẳng thể chạm vào chàng nữa rồi.

“Một lát nữa trời sẽ sáng, ” chàng nói, “Xuyên Nhi, hãy múa lại một lần khúc

Đông Phong Đào Hoa, ta muốn xem.”

Bàn tay Đàm Xuyên chậm rãi rút về, dùng sức ôm lấy mặt, đôi vai gầy như thể

không chống đỡ nổi muốn sụp xuống.

Một lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nhẹ: “Được, ta múa, chàng tấu

nhạc.”

Trong phòng không có tỳ bà ngọc hay tỳ bà vàng thượng hạng, chỉ có một cây

đàn tỳ bà bằng gỗ cây lê đã hơi cũ, giữa thân đàn cong cong hình trăng khuyết,

có hai dây đã đứt.

Đàm Xuyên ôm tỳ bà vào trong ngực, Phó Cửu Vân ngồi trên bệ cửa sổ đặt sáo

trúc nghiêng nghiêng bên miệng cẩn thận thổi, tiếng sáo du dương uyển chuyển,

tựa như gió xuân phả vào mặt.

Vung tay áo dài, như dáng mây bay. Thế nhưng nàng không có tay áo dài, đành

tháo tạm đai lưng để múa.

Ôm tỳ bà che nửa mặt, lúm đồng tiền thấp thoáng sau tỳ bà như phù dung trong

nước, đôi mắt lấp lánh như ánh sao giữa đồng hoang vu, đến tận lúc chết cũng vẫn

còn bùng cháy, ngược lại còn sáng đến kinh người, phảng phất ánh mắt kia cũng có

thể làm tổn thương da thịt.

Lá trúc loạt xoạt rơi, nàng ở đây trong gió xoay tròn, nghĩ chính mình đã trở

lại trên đài Triêu Dương.

Trên đài chỉ có chàng và nàng, một khúc Đông Phong Đào Hoa, là duyên là kiếp

của bọn họ.

Cây tỳ bà đứt dây không thể đàn ra thanh điệu, chỉ có những tiếng u u nấc

nghẹn, như âm thanh của trân châu rơi xuống đất vỡ tan. Bỗng nhiên “Phựt” một

tiếng, hai dây đàn khác cũng đứt theo. Nàng chẳng hề để ý, xoay ngược đàn ra sau

đầu, dùng tay gõ lên mặt gỗ, tạo nên những âm vang thanh thúy.

Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, từ lâu từ lâu lắm rồi, đều là chàng ở sau tìm

kiếm nàng. Còn chưa kịp nói cho chàng biết, khi đó nàng toàn tâm toàn ý muốn tới

bờ sông Hoàn Đái gặp chàng, chỉ có điều không tìm được đường. Ngày hôm nay quay

về tìm chàng, cũng là toàn tâm toàn ý, chỉ có điều chàng đã sắp biến mất.

Chẳng thể giữ lại được gì, số phận là dòng cát chảy âm kém dương sai.

Vì sao chàng phải biến mất? Vì sao một chút xíu cũng không chịu nói cho

nàng?

Nàng cũng có thể giống như bao nhiêu cô gái trước lúc bị vứt bỏ, đem những

nghi vấn trong đáy lòng ra hỏi cho triệt để.

Nhưng, hỏi có nghĩa lí gì? Nàng tin rằng chàng tuyệt đối không muốn ra đi,

thay vì lãng phí đoạn thời gian cuối cùng để truy vấn, không bằng thỏa mãn tâm

nguyện của chàng, để chàng được vừa lòng thoả ý.

Thiếu nợ chàng nhiều lắm, không ngờ những gì có thể báo đáp chỉ là thế

này.

Bóng tối rút dần, phía chân trời hiện ra một tia nắng sớm nhạt màu. Tiếng sáo

cũng dần trở nên suy yếu, cuối cùng hóa thành hư vô.

“Cửu Vân… Ta đối với chàng, là toàn tâm toàn ý, chưa từng thay đổi.”

Nói cho chàng nói cho chàng nói cho chàng, ngay giây phút cuối cùng này! Van

cầu ông trời đừng làm cho trời mau sáng như vậy! Để chàng nghe thấy! Cho chàng

được biết!

Đàm Xuyên chợt quay đầu lại, mảnh sân nho nhỏ trước mắt từ trên xuống dưới

chậm rãi hóa thành tro bụi.

Nơi kia là phòng bếp chàng thường nấu cơm, đây là căn phòng vẽ tranh chàng

phủ kín giấy Tuyên Thành và bút mực, còn có phòng ngủ, đại sảnh… Không đợi nàng

bước tới, cả tòa sân viện nho nhỏ đã đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất

trống hoang vu, mãnh hổ cũng sợ ngây người, ngửi trái ngửi phải một hồi, quay

đầu lại vừa ủy khuất vừa nghi hoặc khò khè với nàng, như là muốn hỏi vì sao.

Nàng chỉ lẳng lặng nhìn bóng người còn lưu lại cuối cùng kia, sáo trúc trong

tay chàng khẽ lung lay, rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Dường như chàng nói gì

đó, thế nhưng quá khẽ, bị gió thổi tan, nàng cái gì cũng nghe không rõ.

Con người thanh đạm như mực kia, rốt cuộc cũng phiêu tán như làn khói, tựa

như chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Đàm Xuyên bước hai bước, hai chân bỗng nhiên không còn sức lực, mềm nhũn ngã

xuống, ôm lấy đầu gối cuộn tròn mình lại.

Bầu trời phương tây dần dần trở nên u ám, hồn của yêu ma khắp mười phương bị

hồn đăng gọi tới, ngưng tụ thành đám mây đen vĩnh viễn sẽ không tiêu tan, hồn

đăng không tắt, thì mây yêu không tan.

Sợ hãi loại thần lực này, mãnh hổ co người không ngừng run rẩy, ô ô i ỉ, như

là đang khóc.

Tâm nguyện duy nhất cả đời nàng chính là lúc này, thiên hạ không còn yêu ma,

bách tính chịu giày vò của bọn chúng đã được giải thoát rồi.

Nàng cứu biết bao người bị yêu ma giày vò trên thế gian này.

Sau đó, trơ mắt nhìn thế giới của chính mình vỡ vụn thành từng mảnh, hoàn

toàn sụp đổ.

Giờ đây, nàng có thể vui vẻ rồi chứ?

Không ai trả lời, Đàm Xuyên ôm chặt đầu gối, nhìn không chớp mắt cột mây đen

xoay tròn, ngồi trọn một ngày đ