
ó rất nhiều người khóc la chạy trốn, còn có rất nhiều loại yêu
quái có yêu lực mạnh mẽ cố gắng tận lực chống đỡ không để thần lực kéo đi. Lá
cây trộn lẫn bùn đất bị cuốn vào cơn lốc, một nửa bầu trời phủ một màu đen kịt,
một nửa kia thì có màu vàng nâu như bùn đất.
Tất cả đều hỗn loạn.
Mãnh hổ ngược gió lao vun vút, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài hoàng cung Thiên
Nguyên, hoàng thành đã sớm bị đặt trong trạng thái giới nghiêm. Mãnh hổ nhẹ
nhàng nhảy qua mái hiên, tránh khỏi ánh mắt cảnh giác của bọn lính canh, Đàm
Xuyên rất nhanh liền nhìn thấy Tả Tử Thần đang đứng cao cao trên nóc Hạo Thiên
lâu.
Tay áo dài rộng thùng thình sắc tím của hắn bị gió thổi bay lồng lộng, cả
người đứng im không nhúc nhích như đầu gỗ. Nghe nàng gọi bên dưới, hắn hơi run
lên, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Tử Thần! Hồn đăng rốt cuộc…” Đàm Xuyên trèo lên mái hiên, vội vã muốn hỏi
cho rõ ràng.
“Ta phải đi.” Hắn ngắt lời nàng, xoay người, lảo đảo đi về phía trước, bước
chậm rãi như thể đã mất một thần hồn.
Nàng thử bước tới kéo hắn lại, hắn lại tránh như tránh rắn rết, cánh tay vươn
ra của nàng đành xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.
Tả Tử Thần ngẩng đầu nhìn cây cột khổng lồ đen kịt giữa bầu trời, thanh âm
khàn khàn: “Ta đã không thể ngăn cản nàng… Muội đừng hỏi gì cả, ta cái gì… cũng
không muốn nói. Bảo trọng…”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn thân ảnh hắn chợt lóe trên mái hiên, trong phút
chốc biến mất.
Không thấy Huyền Châu, là nàng ta đốt hồn đăng?
Đàm Xuyên lòng nóng như lửa đốt, lúc này mới nhớ ra tối qua Huyền Châu đột
ngột nói ra những lời ấy, lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy
đời.
Không thể nào ngờ nổi, đến cuối cùng người thắp sáng hồn đăng lại là nàng ta,
cái người đã từng ấu trĩ mà nông cạn, ác độc mà còn cố chấp – Huyền Châu.
Có nên đuổi theo Tả Tử Thần không đây? Nàng do dự một chút, cuối cùng cưỡi
mãnh hổ trở lại mảnh rừng trúc dưới chân núi Phượng Miên kia. Nàng còn lo lắng
về Phó Cửu Vân hơn, chàng đến tột cùng đã đi đâu rồi?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước vào rừng trúc, đám yêu ma nho nhỏ thường ngày hay lén
lút lảng vảng trong rừng trúc đều không thấy nữa, khắp nơi bị phủ một bầu không
khí trầm lặng. Cuồng phong đã ngừng, còn lại chỉ có tĩnh mịch và tiêu điều.
Gió nhẹ phất qua góc áo, trong gió còn loáng thoáng mang theo tiếng sáo trúc
du dương. Tim Đàm Xuyên đập loạn nhịp lắng nghe thật lâu, đột nhiên cất bước
chạy về phía trước, máu huyết toàn thân đều chảy ngược lên đầu, trước mắt thậm
chí còn thấy hiện lên rất nhiều sao nhỏ.
Váy bị tảng đá cứa qua, rách một mảnh lớn, nàng vẫn bất chấp, không dám ngưng
một hơi, lảo đảo chạy vội tới trước phòng ngói, đã thấy cánh cửa gỗ của phòng
ngủ mở ra một bên, tiếng sáo gián đoạn từ bên trong truyền ra, đúng là giai điệu
khúc Đông Phong Đào Hoa.
Cửu Vân!!
Nàng vội vàng đẩy cửa, ngay sau đó lại bị một đôi tay lạnh buốt khẽ che hai
mắt.
“Đừng nhìn.” Giọng của chàng trầm thấp mà yếu ớt, “Sao lại trở về đây?”
Nàng nắm chặt cổ tay lạnh buốt của chàng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy
khuất: “Phó Cửu Vân, chàng đang làm cái quỷ gì? ! Buông tay ra!”
“Sao không đi cùng hắn?”
“Chàng còn nói linh tinh ta sẽ giận thật đó!”
“Nàng nhìn thấy rồi, sẽ sợ.”
Bàn tay kia dời đi, trong phòng mờ tối, phảng phất như bị phủ lên một lớp mực
nhạt màu. Thân ảnh Phó Cửu Vân cũng mơ mơ hồ hồ, giống như hình bóng một người
được phác họa bởi một nét bút tùy ý trong bức tranh thủy mặc, đường viền vẫn còn
đây, nhưng bên trong lại trong suốt, vô luận thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Đàm Xuyên lẳng lặng nhìn gương mặt gần như trong suốt của chàng, máu huyết im
ắng từ từ lắng xuống, ngưng kết thành một khối băng.
Chàng mơ hồ nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Xem ra không thể ở trong hồn đăng
cùng nàng, lại để nàng cô đơn ở lại trên đời. Ta chỉ lo lắng, không có người
chăm sóc nàng.”
Nàng không cử động, không kinh hoàng, không khóc lóc, cũng không lộ ra vẻ sợ
hãi tuyệt vọng.
Cứ vậy im lặng nhìn chàng, từ những đường viền mờ nhạt kia nỗ lực tìm ra ngũ
quan của chàng, hàng mày của chàng, đôi mắt của chàng.
Nàng nghĩ trong nháy mắt kia nàng hiểu ra tất cả, lại hình như thoáng chốc
cái gì cũng thành ra không hiểu.
Thật nhỏ giọng, nàng hỏi một câu: “… Vì sao? Biến thành như vậy?”
Bởi vì…
Bởi vì, bởi vì hắn kỳ thực không phải người, chỉ là một con quỷ được sinh ra
trong hồn đăng. Hồn đăng được đốt lên, hắn đương nhiên phải biến mất, thực sự
hồn phi phách tán, không vào luân hồi, từ nay về sau thế gian sẽ không còn vết
tích của hắn. Những phàm nhân kia, đã quên đi tồn tại của hắn, có lẽ không lâu
sau, nàng cũng sẽ quên.
Nhưng hắn không muốn nói cho nàng, có thể đến lúc này, hắn vẫn có một chút tự
ti nho nhỏ hoặc là bị tâm lý rối loạn nào đó quấy phá.
Mong muốn ở trong tim nàng, hắn vĩnh viễn luôn hoàn hảo, là một con người
hoàn hoàn chỉnh chỉnh, là nam nhân tên Phó Cửu Vân. Nam nhân ấy yêu nàng từ sâu
trong đáy lòng.
Hắn không phải quỷ, không có gì khác biệt so với những con người bình thường
cao cao tại thượng.
Tâm nguyện lớn nhất cả đời ch