
tìm nàng nói chuyện, không thua gì trời đổ mưa đỏ.
Từ khi nhớ được chuyện, Huyền Châu trong ấn tượng đối với nàng vĩnh viễn chỉ có
hai biểu tình: thù hận và cười lạnh. So với cô nương bây giờ đứng trước mặt
mình, vẻ mặt còn mang theo một tia bi thương quả thực tựa như hai người.
Huyền Châu nhíu nhíu mày, khẽ nói: “Tên tiên nhân hèn nhát kia… nói cho bọn
ta biết cả rồi. Ngươi đã vì Đại Yến làm nhiều như vậy, cũng không cần tiếp tục
thêm nữa. Ngươi phải biết rằng, sẽ không ai tiếp nhận cái tình này của ngươi,
người đời phần lớn đều ích kỷ ác nghiệt, chỉ biết tìm lợi cho mình.”
Nàng ta đột nhiên bàn luận mấy chuyện này với mình, nói không kinh hãi là
không thể, Đàm Xuyên mãi sau mới khép lại được miệng: “Ngươi xác định là đang
nói chuyện với ta?”
Huyền Châu lạnh lùng cười khẩy —— quả nhiên vẫn là cười lạnh thích hợp với
nàng ta ——ánh mắt nàng ta có chút phức tạp, vẻ xem thường chán ghét không giảm
chút nào, nhưng giờ này lại thêm chút cảm thông và ôn nhu, thấp giọng nói: “Ta
quả thực rất căm ghét ngươi, trước kia ta chỉ ngày đêm mong ngóng ngươi chết,
bây giờ ngươi thực sự muốn chết, ta lại mong ngươi vẫn tiếp tục sống cho tốt.
Không phải ngươi đã thích người khác rồi sao? Cùng hắn mà sống nốt quãng đời còn
lại. Ngươi đã cứu ta hai lần, nhân tình này, ta nhất định sẽ trả cho ngươi.”
Đàm Xuyên im lặng hồi lâu, đột nhiên cười khổ: “Chuyện cho tới bây giờ, nói
mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩ gì. Ta cứu ngươi cũng không phải để ngươi báo
ân, ngươi chịu an phận là tốt lắm rồi.”
Huyền Châu xoay người liền đi, chỉ bỏ lại mấy lời: “Ta chỉ muốn nói có thế,
ngươi bảo trọng. Ta sẽ ngày ngày cầu khấn ông trời, kiếp sau đỡ phải gặp
ngươi.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy kích
động: “Huyền Châu!”
Nàng ta không quay lại, chỉ ngừng một chút, loáng thoáng như có tiếng thở
dài: “Ngày đó ngươi đã bảo ta… Con người phải trưởng thành một chút… Ta vẫn luôn
bị vây nhốt, thật không ngờ chui ra khỏi kén, lần đầu tiên mọc cánh, lại sắp bị
cắt đứt…”
“Huyền Châu, ngươi đang nói gì?”
Nàng quay đầu lại, không ngờ lại nở nụ cười, không còn vẻ căm ghét khắc cốt
ghi tâm, cũng không có vẻ châm biếm khó coi.
“Ta quả thực rất căm ghét nước Đại Yến, từ trên xuống dưới, từ đầu tới đuôi.
Đế Cơ, ta chẳng phải loại người vĩ đại gì, không có khát vọng như ngươi. Một kẻ
như ta, có thể làm được gì cơ chứ?”
Nàng ta bỏ đi, mặc kệ Đàm Xuyên ở phía sau khó hiểu gọi thế nào, cũng không
quay đầu lại.
Đàm Xuyên trở lại phòng, Phó Cửu Vân đã ngủ, ước chừng còn chưa ngủ say, nghe
tiếng bước chân liền chậm rãi mở mắt ra. Ánh nến trên bàn nhảy nhót, trong mắt
chàng phảng phất như có những đốm lửa nhỏ, sáng lên lấp lánh.
Nàng ôm một góc chăn, mỉm cười với chàng: “Sao còn chưa ngủ? Ta vào ngủ cùng
chàng đây.”
Phó Cửu Vân ôm lấy eo nàng, gối đầu lên đùi nàng, có vẻ làm nũng hiếm thấy:
“Đợi lát nữa… Đợi lát nữa ngủ tiếp. Cho ta nhìn nàng.”
Đàm Xuyên nắm tay chàng, dựa người sát vào chàng, trong lòng mong đợi chàng
có thể giống như trước đây dùng lực ôm lấy nàng, toàn thế giới chỉ còn có hai
người bọn họ cứ ôm nhau như vậy. Thế nhưng chàng suy yếu tới nỗi ngón tay cũng
chẳng còn sức lực.
Đợt ốm này thật nghiêm trọng, không ngờ nổi một người như chàng mà cũng bị
phong hàn quật ngã.
“Ta rất ít khi kể về tiên sinh với chàng phải không?” Nàng thấp giọng nói,
“Chuyện về hồn đăng là tiên sinh nói cho ta biết. Thế nhưng đến tận lúc chết ông
vẫn hối hận, không nên nói cho ta việc này.”
Phó Cửu Vân buông hàng mi dài, chỉ ừm một tiếng.
“Khi ấy ông sợ ta coi thường mạng sống bản thân, cho nên mượn chuyện hồn đăng
để ta có hy vọng muốn sống.” Đàm Xuyên dừng một chút, “Thắp sáng hồn đăng cần
dũng khí và ý chí vô hạn, ông cho rằng ta chắc chắn không làm được.”
“Thế nhưng gan nàng còn lớn hơn tưởng tượng của ông ấy nhiều?”
Ánh mắt Đàm Xuyên chạm ánh mắt chàng, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Không,
lá gan của ta cũng rất nhỏ. Chí ít, lúc thắp sáng hồn đăng, có những người ta
không dám gặp. Cửu Vân, chỉ tiễn ta đến đây thôi, đoạn đường tiếp theo tự ta đi
tiếp, chàng hãy sống cho thật tốt.”
Phó Cửu Vân cười có chút mê ly: “Tìm vài cô nương xinh đẹp chơi bời, phong
lưu phóng khoáng mà sống? Được thôi.”
“Ách…” Đàm Xuyên nhất thời không nói được gì.
“Đương nhiên là nói giỡn.” Phó Cửu Vân nháy mắt mấy cái với nàng, vỗ vỗ tay
nàng, giống như đang vỗ về một con thú nhỏ, “Muốn thế nào, đều theo ý nàng.”
Đàm Xuyên cố gắng kìm nén những giọt nước mắt vô dụng, nàng đã để vuột qua
rất nhiều lần ly biệt, có cố tình lảng tránh có vô ý lảng tránh. Lúc này đây,
cuối cùng người ấy cũng muốn cùng nàng cáo biệt, không còn ai bên cạnh. Nàng chỉ
có thể dùng hết dũng khí mà đối mặt.
“Ai, quay qua đây một chút. Cửu Vân, ta muốn nhìn chàng.”
Chàng rướn người tới gần, cho nàng một nụ hôn mềm nhẹ như gió thoảng, đôi môi
hơi lạnh.
Nàng chợt cảm thấy chính mình thực sự nhìn chàng bao nhiêu cũng không đủ, hai
hàng lông mày này, đôi mắt này, những khi cười rộ lên lại mang một vẻ ngây thơ
riêng biệt,