
y yêu đỏ như máu quơ loạn xạ, dọa
cho đám binh lính bên trong kết giới kêu gào không ngừng, nháo nhác chạy
trốn.
Yêu lực nhanh chóng cạn kiệt, lại thêm uy lực của chú sát, làm lão cần cấp
bách bổ sung máu thịt tươi sống. Lão bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt đỏ như
máu, như thể sắp nứt tròng mắt mà ra, gắt gao trừng mắt nhìn bọn lính đang trốn
vào góc xó trong kết giới.
Cánh tay yêu vung lên, không biết túm một lúc bao nhiêu người, đưa tới miệng
hung hăng nhấm nuốt, bỗng cười bật cười ha ha: “Đế Cơ! Ngươi chờ xem! Sớm muộn
gì ta cũng sẽ nhai ngươi nát bấy!”
Đàm Xuyên nhìn không chớp mắt gương mặt đẫm máu của lão, thấp giọng nói:
“Trước đó, ta sẽ cho ngươi bị đập vụn.”
***
Không biết trải qua bao lâu, mưa dần dần tạnh, chân trời bắt đầu hé ra một
tia nắng sớm yếu ớt. Quốc sư đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cả
người đầy vết thương và máu tươi, chung quanh đầy rẫy những thi thể đứt đoạn,
đều là của các binh lính Thiên Nguyên chết dưới tay lão.
Gió lạnh thổi qua, tuy đã có kết giới vây quanh, Đàm Xuyên vẫn cảm thấy chính
mình ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, nàng có chút mệt mỏi day day thái dương.
Phía sau vươn tới một đôi tay, thay thế tay nàng xoa bóp các huyệt vị trên đầu.
Nàng không quay đầu lại, chỉ cười cười, khẽ nói: “Huyền Châu sao rồi?”
Phó Cửu Vân ôm đầu nàng vào trong ngực, hôn khẽ lên trán nàng: “Tỉnh lâu rồi,
hiếm khi không khóc cũng không làm ầm ĩ, có điều cũng không nói chuyện.”
Nói xong lại nghĩ đến cái gì, bảo: “Mi Sơn nói chú sát đã cơ bản hoàn thành,
chỉ thiếu một bước cuối cùng, hỏi nàng khi nào muốn đoạt tính mạng lão.”
Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn quốc sư đã hôn mê, tên yêu quái dã tâm bừng bừng, kẻ
đầu sỏ làm Đại Yến diệt vong, rốt cục cũng chết trên tay nàng.
“… Trời sáng rồi, chờ lão tỉnh lại, ngắm nốt bình minh đi.” Trên mặt nàng
thoáng hiện một nụ cười nhợt nhạt, là sự giải thoát cùng mệt mỏi rã rời sau khi
được hài lòng thoả dạ.
“Đế Cơ, ngươi có lương tâm hơn ta đấy. Ta không định để lão ngắm nhìn bình
minh hôm nay.” Trong kết giới bỗng nhiên vang lên một giọng nam ôn hòa, thật sự
quá bất ngờ, ngay cả Phó Cửu Vân cũng sửng sốt phút chốc.
Phải biết rằng kết giới thanh oánh thạch có thể hấp thu thể lực, bị nhốt cả
một đêm, ngay cả cọp cũng chỉ biết nằm bẹp mà thở dốc, không ngờ còn có người có
thể nói chuyện, quả thực phải dùng từ kỳ tích để hình dung.
Bóng người trong kết giới thoáng động, như một tia chớp lẻn tới bên cạnh quốc
sư, trường đao giơ lên cao, rõ ràng là ánh đao rét lạnh sắc bén, thế mà lại được
người đó sử dụng tao nhã ôn nhu đến thế. Một đao chém xuống, cái đầu của quốc sư
lăn ra rất xa. Người đó vẩy sạch vết máu trên đao, nâng tay chống vào kết giới,
cười dài đối diện hai người qua ánh sáng bạc, chính là nhị hoàng tử Đình
Uyên.
“Ngươi vẫn cử động được ư?” Đàm Xuyên kinh ngạc đứng bật dậy.
Đình Uyên không trả lời, chỉ nháy mắt mấy cái: “Ta muốn cảm ơn các ngươi,
thay ta trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, giúp ta tiết kiệm không ít sức.”
Trường đao xẹt qua kết giới, kết giới có thể so với kim cương cứ vậy im ắng
vỡ vụn ra. Hắn bước ra khỏi hố, quay đầu nhìn thoáng qua, nhân mã mang theo
chết hơn phân nửa, không chết cũng bị kết giới hút mất nửa mạng, sống sót cũng
là phế nhân.
Hắn xoay người nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Đàm Xuyên, cười đến là ôn
hòa: “Như vậy, ta đi nhé. Đầu có thể cho ta mang đi chứ?”
Trong tay hắn còn nắm đầu quốc sư, yêu quái thuộc Nam Man hai mươi bốn động
cho dù bị chặt đầu cũng sẽ không chết, môi lão vẫn đang mấp máy, như thể bất cứ
khi nào cũng có thể tỉnh lại nói chuyện.
Đàm Xuyên cả người cứng ngắc, trơ mắt nhìn hắn sải bước đi thật xa, đột nhiên
kêu lên: “Vì sao… kết giới lại vô dụng với ngươi?!”
Đình Uyên ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cất tiếng cười sang sảng, mang theo
chút ngại ngùng: “Có lẽ là vì ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma quái gì đó
chăng. Bảo trọng, tái kiến.”
Nàng theo bản năng định đuổi theo, Phó Cửu Vân lại nắm chặt tay áo nàng.
“Đừng đuổi!” Hắn thấp giọng nói, “Vị hoàng tử này rất cổ quái…”
Nhị hoàng tử trong vòng ba thước chung quanh hoàn toàn không có tiếng động và
quỷ mị, tới chỗ nào quỷ thần cũng đều né tránh, tiên lực yêu lực không thể phát
huy trên người hắn.
Phó Cửu Vân thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua thân thể không đầu của quốc sư,
lão từng muốn phá vỡ lời tiên đoán của Thiên Nguyên, đè ép người mang thiên mệnh
chân chính vĩnh viễn không thể ngóc đầu?
Quả thật thiếu chút nữa là thành công rồi, quốc sư so với tưởng tượng của hắn
còn giỏi hơn nhiều.
“Đừng dính dáng gì đến người đó, nàng không động vào hắn được đâu.” Phó Cửu
Vân sờ sờ gương mặt Đàm Xuyên, chợt bật cười, “Ngoan ngoan, nghe lời ta một lần
đi mà.”
Đàm Xuyên đờ đẫn gật đầu, bước tới cạnh quốc sư dùng lá bùa rút lấy hồn
phách, hồn đăng trong túi Càn Khôn da trâu phảng phất cảm ứng được hồn phách có
yêu lực cường đại này, lại khẽ run lên.
Ngọn lửa linh hồn trên hồn đăng đã sáng hơn lúc trước nhiều, hồn phách Tả
tướng và thái tử đã bị đốt, để hồn phách quốc sư vào ngọn l