
đoán cổ xưa của Thiên Nguyên đã sắp bị phá vỡ, dù
cho chủ nhân thực sự của mệnh cách vô song kia có là ai, đều đã không còn quan
trọng. Thái tử sắp trở về!
Lão sẽ trở thành hoàng đế nhất thống Trung Nguyên, bước lên đài cao, trở
thành vị thần bễ nghễ thiên hạ!
Lão mừng rỡ ôm ngọn lửa linh hồn kia vào trong ngực, thấp giọng nỉ non: “Con
ngoan, cha tìm được con rồi!”
Yêu thú phía sau bỗng nhiên ngửa đầu tru lên một tiếng, tựa như đang báo động
trước điều gì, quốc sư chậm rãi xoay người, thấy trong bóng đêm mịt mù, một đoàn
người ngựa lặng yên không tiếng động xông mưa mà tới, vây kín phía ngoài rừng
trúc. Người dẫn đầu đốt một cây đuốc, soi qua phía này một chút, sau đó một
giọng nam quen thuộc mà thân thiết vang lên: “Quốc sư, đêm hôm khuya khoắt thế
này, ngài lão nhân gia sao lại một thân một mình ở đây?”
Nói xong người nọ thúc ngựa đến gần, một thân giáp trụ, dưới lớp mũ giáp kia
là khuôn mặt tuấn tú còn ướt nước mưa, đôi mắt cười cong lên, thập phần ôn hòa,
ngàn phần vui vẻ, là nhị hoàng tử Đình Uyên.
Quốc sư vừa thấy là hắn, trái tim treo lơ lửng nhất thời hạ xuống ba phần,
lạnh nhạt nói: “Lời này phải để lão thần hỏi nhị hoàng tử mới đúng, đêm khuya
mưa gió như vậy, dẫn binh tới tiêu diệt cường đạo hay sao?”
Đình Uyên ôn nhu nói: “Hôm nay nhận được tin, nói dưới chân núi Phượng Miên
có xuất hiện phản tặc, cho nên phụ hoàng lệnh ta lãnh binh tới bắt. Bất quá đi
cả một vòng, trời tối đen như mực, phản tặc chẳng thấy đâu, lại gặp lão nhân gia
ngài. Còn phải làm phiền ngài nói cho ta nghe một chút, có thấy phản tặc xuất
hiện hay không? Trở về ta còn có một câu trả lời thỏa đáng cho phụ hoàng.”
Trái tim quốc sư lại hạ xuống năm phần, chỉ vào rừng trúc sâu thẳm khẽ nói:
“Mới vừa có mấy kẻ hành tích khả nghi tiến vào rừng trúc, nhị hoàng tử sao không
vào đó lục soát thử xem?”
Đình Uyên quả nhiên dẫn theo hơn mười người thân tín, giục ngựa đến gần rừng
trúc, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn vào ngực áo của quốc sư, ngạc nhiên nói: “Ô,
lão nhân gia ngài cất thứ gì lấp lánh trong ngực vậy?”
Quốc sư cúi đầu, quả nhiên thấy hồn phách thái tử từ cổ áo lộ ra non nửa, lại
bởi vì chung quanh đều là binh lính, cái chết của thái tử chỉ có rất ít hoàng
tộc được biết, giờ phút này nói ra khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi, lão
lập tức dùng tay che lại, nói qua loa: “Ta tới bắt mấy con tiểu yêu chỉ xuất
hiện vào những đêm mưa, để luyện chế đan dược. Đây là loại yêu phát sáng vào ban
đêm.”
Đình Uyên cười nói: “Thì ra là thế, ta còn tưởng là hồn phách gì chứ… Lại nói
tiếp, vị huynh đài phía sau ngài kia, không phải là yêu quái gì đấy chứ? Sao
không có đầu?”
Đám binh lính kia vốn chưa từng chú ý, nghe hắn nói vậy, đều soi đuốc tới
nhìn, quả nhiên nhìn thấy vị thái tử không đầu kia đứng thẳng tắp trong mưa.
Thái tử thân hình cực kỳ cao lớn, dù cho không có đầu cũng cao hơn người thường
hai cái đầu, ngày xưa gã dẫn binh quét sạch chư quốc Trung Nguyên, đám tướng sĩ
cực kì quen thuộc vóc dáng gã, lập tức liền hoảng sợ nhao nhao kêu lên: “Đó là
thái tử! Thái tử không có đầu?!”
Quốc sư bắt đầu nổi giận, mắt lạnh nhìn Đình Uyên, hắn lại giống như không
biết chuyện gì, vô tội mà hoang mang nhìn lão, thì thào: “Quốc sư, chuyện này là
thế nào?”
Quốc sư sắc mặt âm trầm, chợt lấy hồn phách kia ra, hung bạo chụp vào lưng
thi thể của thái tử, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi xem chuyện này là thế
nào!” Trong giọng nói thoáng hiện sát khí, những kẻ chứng kiến sự việc hôm nay
quá nhiều, nếu tiết lộ ra ngoài, lời đồn lan ra chắc chắn sẽ khiến uy tín của
thái tử giảm đi. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Hồn phách nhập vào sau lưng thái tử, thi thể vốn vẫn không nhúc nhích kia
nhất thời bắt đầu hoa chân múa tay, mọi người thấy một thi thể không đầu nhảy
múa loạn xạ, không khỏi sợ nổi da gà. Quốc sư lấy khối đầu gỗ vẫn buộc bên hông
lão cẩn thận đặt lên cổ thái tử, gã lập tức ôm lấy đầu, giống như thống khổ,
bỗng nhiên há to mồm, có vẻ muốn hét lên điên cuồng, lại không thể phát ra chút
thanh âm nào.
“Rắc” một tiếng, khối đầu gỗ kia bị chính gã bóp nát, máu tanh nồng nặc bỗng
nhiên từ đoạn đầu chảy ra, thi thể thái tử nặng nề đổ xuống bùn, không còn động
đậy.
Xung quanh im phăng phắc, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng vô cùng quỷ dị
này dọa cho sợ run.
Quốc sư sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên mắng nhiếc một tiếng: “Tiện nhân vô sỉ
——! Hồn phách là giả!”
Thân hình lão vụt sáng, nháy mắt liền đến bìa rừng trúc, làm như muốn lao
vào.
Binh lính đứng gác hai bên do dự nhìn phía Đình Uyên, ánh mắt hắn lóe lên,
chỉ suy nghĩ phút chốc, liền thấp giọng nói: “Chặn lại!”
Mấy trăm người ngựa chỉ sợ không đối phó được một lão quốc sư này, nhưng lúc
này thật sự không thể kéo dài được nữa, không biết bao giờ mới chờ được một cơ
hội khác. Sáng nay hoàng đế Thiên Nguyên ở trong ngự thư phòng nhận được một
phong thư không đề tên, trong thư liệt kê đầy đủ các tội khi quân mà quốc sư
phạm phải, trình lên rõ ràng chuyện lão mượn bụng hoàng hậu sinh ra một thái tử
không có huyết thống hoàng tộc, còn nó