
hấy chỉ có một mình nàng, không khỏi trầm giọng hỏi: “Công Tử Tề đâu? Hay là
lại trốn trong góc tối?”
Đàm Xuyên cười nói: “Đây là chuyện riêng của ta, không liên can tới người
khác, đương nhiên cũng chỉ có ta tới gặp quốc sư.”
Lão mà tin mới thực là gặp quỷ, thấy nàng xoay người định tiến vào rừng trúc,
lão lập tức phất tay: “Không cần bước vào, nói luôn ở đây đi. Tóc và hồn phách
thái tử trả lại cho ta, ta sẽ đem trái tim trả cho ngươi —— ta vốn không muốn
giết ngươi, có điều xong việc ta muốn ngươi rời khỏi Thiên Nguyên ngay lập tức,
cả đời không được bước vào ranh giới Thiên Nguyên của ta nửa bước!”
Nàng gật đầu: “Ta đương nhiên hiểu được, quốc sư là sợ ta tiết lộ bí mật của
thái tử ra ngoài, dã tâm của ngươi sẽ không thể đạt được.”
Quốc sư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đế Cơ, kỳ thực gạt
những ân oán này qua một bên, ta cũng có chút tán thưởng ngươi. Bởi vì ngươi
không tin vào số mệnh. Ta cũng xưa nay không tin cái gọi là thiên mệnh, có lẽ về
việc này, ngươi có thể hiểu được ta.”
“Ông trời thay chúng ta an bài hết thảy, khi nào thì sinh, khi nào thì chết,
khi nào thì cao sang, khi nào nào thì thấp hèn. Trời bảo thiên hạ sẽ đại loạn,
thế là phân tranh không ngừng; trời bảo vùng Trung Nguyên nguyên chắc chắn sẽ
thống nhất, ngay lập tức liền có người mang thiên mệnh giáng xuống. Vì sao ta
phải ngoan ngoãn nghe theo thiên mệnh cơ chứ? Cái gọi là người mang thiên mệnh,
trước giờ chưa từng do trời định, tại thế gian người và yêu cùng tồn tại này, ai
mạnh kẻ đó là vương. Nếu người đời đều nghe theo cái gọi là mệnh, ta đây liền
tạo một thứ còn mạnh hơn để phá vỡ nó!”
“Người đời đã bị trời cao chà đạp thành nghiện, quên mất đau đớn. Ta sẽ cho
bọn chúng nhớ lại thế nào là đau đớn, trên đời này chưa từng có thần, cho dù có,
ta cũng sẽ giết bọn họ. Từ đó về sau, ta chính là thần!”
Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của lão, lạnh lùng nói: “Ở trong
mắt ta, ngươi chỉ là một lão yêu đáng thương bị lòng tham chi phối.”
“… Ngươi quả nhiên không hiểu những điều này.”
Quốc sư thất vọng lắc đầu, không muốn thừa lời cùng đứa trẻ con như nàng, vẫy
tay một cái, thái tử không đầu liền bước những bước nặng nề tới trước mặt Đàm
Xuyên. Nói thật, hình dạng gã không có đầu mà còn có thể đi lại quả thực rất
đáng sợ, đặc biệt lúc này đã hơn nửa đêm, kẻ nào thình lình nhìn thấy có khi sẽ
bị dọa chết.
Đàm Xuyên ngừng thở, thấy hắn không chút khách khí quẳng cô gái trên vai kia
xuống đất, nước bùn dính đầy nửa người nàng ta, lăn khẽ trên mặt đất một chút,
lộ gương mặt diễm lệ còn hơi sạch sẽ —— là Huyền Châu!
“Vị công chúa này định tìm cách không trả tiền trà trộn vào đội thuyền buôn
bán vượt biển, bị người ta phát hiện mà còn không biết hổ thẹn, ngược lại còn ra
tay đánh người. Ta nghĩ nàng ta cùng ngươi cũng là người quen cũ, để ngươi phải
lo lắng về an nguy của nàng ta cũng không tốt, nên đem tới trả lại cho
ngươi.”
Đàm Xuyên chỉ thấy trong ngực thùng thùng đập loạn, quả thật không ngờ đối
phương còn có thể lần nữa bắt được Huyền Châu. Vị tỷ tỷ này thật là thành sự
không thấy bại sự có thừa, cả ngày ngoại trừ gây phiền toái cho người khác, còn
có chỗ nào có ích không? Xem bộ dạng này của nàng ta, sống không ra sống chết
không ra chết, chỉ e đã bị hạ chú cho ngủ li bì —— thấy quốc sư định giải trừ
chú văn, nàng vội giơ tay: “Đợi đã! Cứ để nàng ta ngủ ở đó đi!”
Nếu đánh thức nàng ta dậy, không biết sẽ lại nói ra những lời ngoan độc gì,
hôm nay làm chuyện lớn, đành phải làm phiền nàng ta ngủ nhiều một chút vậy.
Nàng lấy một nhúm tóc bạc và một chiếc lọ dài bằng thủy tinh từ trong tay áo,
thân lọ trong suốt lấp lánh, bên trong có chứa một ngọn lửa màu xanh nhạt, bập
bùng tựa như ánh nến, rất có linh tính.
Đàm Xuyên nhìn hồn phách trong bình, cười cười: “Hồn phách ở chỗ này, chỉ có
điều đầu đã thối rữa không ra hình dạng, bị ta ném đi rồi. Với bản lĩnh của quốc
sư, chuyện nhỏ này hẳn sẽ không thành vấn đề.”
“Đưa đây!” Quốc sư nhớ nhung thái tử, không chịu nổi tiến lên một bước, vươn
tay toan giật lấy.
Nàng mỉm cười che lọ lại, cũng không nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn nhìn lão.
Quốc sư lập tức lấy ra hộp ngọc, trái tim tươi sống trong đó vẫn đang đập, không
thể nào nhìn ra nó đã rời khỏi cơ thể hơn nửa tháng. Trái tim kia bay vút ngược
chiều gió, giống như chim non về tổ, xoạt một tiếng nhập vào trong ngực
nàng.
Trái tim trở về cơ thể, nỗi đau khoét tim mới đồng loạt phát tác, Đàm Xuyên
đau tới nỗi khuỵu người xuống, chợt lùi lại mấy bước túm lấy Huyền Châu, chớp
mắt liền biến mất ở ven rừng trúc, chỉ để lại trên đất cái lọ kia và một nhúm
tóc bạc.
Quốc sư khó nén kích động, lao tới đoạt chiếc lọ đổ ra hồn phách đã được thổi
phồng kia, nhịp đập quen thuộc làm lão dâng trào cảm xúc.
Cái gì là mệnh cách vô song? Cái gì là nhất thống Trung Nguyên? Lời tiên đoán
mê tín cổ xưa đó lão sớm đã không cần! Chỉ cần thái tử ở đây, chỉ cần có thái
tử! Đứa con hung thần mà lão dùng máu tươi thai nghén này có thể đưa lão lên
đỉnh cao quyền lực, lời tiên