
hén, rót đầy rượu thay hắn, lại cười nhẹ nói: “Đa
tạ ngươi, đã không tiết lộ thân phận Công Tử Tề.”
Tả Tử Thần “nhìn” hắn giây lát, đáp: “Ngươi đã có bản lĩnh cao như vậy, vì
sao phải khuất phục ở lại núi Hương Thủ? Giúp sơn chủ vơ vét bảo vật, làm đệ tử
của lão? Bản lĩnh của ngươi so với tiên nhân hẳn là còn cao siêu hơn nhiều.”
Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ một thoáng, biếng nhác nở nụ cười : “Bởi vì ta nhàm
chán, nếu ngươi sống nhiều năm như vậy, không ngừng chuyển thế, cũng sẽ cảm thấy
nhàm chán.”
“Đương nhiên, còn một nguyên nhân then chốt.” Hắn uống một ngụm rượu, “Hồn
đăng ở núi Hương Thủ, cho nên ta phải lưu lại.”
“Hồn đăng?” Hiển nhiên Tả Tử Thần rất bỡ ngỡ đối với bảo vật này, căn bản
không nghĩ ra đó là thứ gì.
“Đại khái là thế… Có điều rốt cuộc cũng có thể kết thúc cuộc sống kiểu này.
Lại đây, chúng ta lại uống một chén, loại chuyện uống rượu này, quả nhiên phải
có người uống cùng thì mới thú vị.” Hắn dứt khoát đưa cả bầu rượu cho Tả Tử
Thần, học theo bộ dáng Mi Sơn Quân cụng bầu với hắn.
Tả Tử Thần có chút dở khóc dở cười: “Ta cũng không có tửu lượng tốt vậy
đâu.”
Vừa dứt lời, liền thấy nước biển phía sau hơi hơi xao động, quay đầu lại, chỉ
thấy Đàm Xuyên ba ngày không gặp ăn mặc gọn gàng, mặt mày tươi cười đi ra. Không
biết ba ngày nay nàng gặp chuyện gì, cả người gầy đi rất nhiều, dáng vẻ mảnh
khảnh thướt tha ngày xưa mơ hồ hiển hiện.
Thấy hai người bọn hắn ban ngày ban mặt uống rượu bên cửa sổ, còn uống cả
bầu, nàng không khỏi bật cười bước tới: “Hả? Cơm còn chưa ăn đã bắt đầu uống
rượu à?”
Tả Tử Thần không khỏi quan tâm hỏi một câu: “Muội không sao đấy chứ?”
Nàng tùy ý khoát tay áo: “Không sao, ta giảm béo ấy mà.”
Tả Tử Thần lần nữa dở khóc dở cười, viện cớ trở lại phòng mình thiền tu,
không muốn quấy rầy không gian riêng tư của hai người bọn họ.
[thiền tu: ngồi thiền tu hành'>
Đàm Xuyên tự nhiên ngồi xuống trước cửa sổ, nhấc bầu rượu Tả Tử Thần vừa uống
thừa tu một ngụm, lại nhặt một viên đậu phộng cho vào miệng ăn, dưới ánh mắt
ngạc nhiên của Phó Cửu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Bao giờ đi tìm quốc sư tính
sổ?”
Phó Cửu Vân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, chậm rãi ngoảnh mặt đi: “Đợi Mi Sơn
có thời gian, hắn gần đây còn bận chơi bịt mắt bắt dê với tên chiến quỷ, tạm
thời không tới được.”
Lại còn muốn làm phiền Mi Sơn Quân tới giúp nữa sao, Đàm Xuyên không khỏi cảm
thấy kính nể, nâng cao bầu rượu hướng phía nam vái tam lần, cảm tạ sư thúc giúp
đỡ.
Phó Cửu Vân uống xong rượu liền muốn đóng cửa sổ, bị nàng chặn lại, mỉm cười
hỏi: “Chàng sợ gặp ta đến vậy sao?”
“Ta? Sợ?” Hắn chậm rãi hỏi lại, quả nhiên liền mở toang cửa sổ, đem bầu rượu
đặt ở gian ngoài, sau đó liền mặc nguyên y phục nằm dựa trên giường, như ngủ như
không, coi nàng như không khí. Có mấy con cá ước chừng là mê luyến sắc đẹp của
hắn, ở trong lòng hắn chui tới chui lui, ngẩng đầu hôn cằm hắn, bị hắn lần lượt
xua ra, không chịu từ bỏ lại tiếp tục tiến lên.
Đàm Xuyên không đừng được bật cười, quan sát bốn phía một vòng, nhẹ giọng
nói: “Không ngờ dưới đáy biển này mà cũng có phủ đệ của chàng, lúc nào chàng
cũng có những việc làm người ta không ngờ tới. Nơi này còn đẹp hơn núi Phượng
Miên nhiều, ta cảm thấy thậm chí còn hơn cả Mi Sơn cư và núi Hương Thủ nữa, thật
đáng yêu.”
Phó Cửu Vân khép mắt lại: “Thật không? Thích thì ở lại thêm vài ngày, ở đến
già cũng được.”
Đàm Xuyên một hơi uống cạn bầu rượu, trầm giọng nói: “Được.”
“Cạch” một tiếng, đầu hắn đang gối trên tay trượt xuống, đập vào vỏ trai,
phát ra tiếng vang khá lớn.
Nàng không cười, chỉ cúi đầu nhìn xuống bầu rượu trong tay, thật lâu sau, lại
nói: “Ta những tưởng ta không còn quan tâm tới chuyện gì, tâm này như chim bay…
Ha ha, thì ra ta căn bản đâu có được hào hiệp như vậy. Bị biết bao chuyện làm
tổn thương, lại chỉ biết núp đằng sau tự an ủi mình. Chàng xem, ta còn hay ảo
tưởng, ta ảo tưởng rất nhiều chuyện, như là chúng ta về già sẽ như thế nào, liệu
có sinh một đứa nhóc hay không, đứa nhóc lớn lên sẽ giống ai… Toàn là những ảo
tưởng nực cười cả. Trước kia ta cũng thường ảo tưởng, nhưng trong ảo tưởng chỉ
là Tử Thần, không biết từ khi nào người trong ảo tưởng đã biến thành chàng.
Những tâm sự nữ nhân khờ khạo nhàm chán đó ta rất khinh bỉ, ta phải có ý chí sắt
đá, chết không vướng bận mới đúng. Nhưng là, ta phát hiện ảo tưởng cũng có thể
biến thành kỳ vọng, ta… thật thẹn với con dân Đại Yến.
Lời vừa dứt, cả người hắn liền lao tới giống như một con chim lớn, cách một
bệ cửa sổ gắt gao ôm lấy nàng. Hắn cái gì cũng không nói.
Đàm Xuyên chớp chớp mắt, chỉ thấy trước mắt càng lúc càng mơ hồ, có bọt nước
không ngừng rơi xuống, thấp giọng nói: “Chàng cũng không được nói những lời chết
chóc như vậy nữa. Ta không chịu nổi, cho nên ta ngoan ngoãn tới xin hàng rồi
đây. Ai, trước khi thắp hồn đăng, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, xem như
đời này chúng ta được ở bên nhau, sao phải quan tâm là mấy ngày hay vài năm.
Trước kia sao ta chưa từng nghĩ đến?”
Phó Cửu Vân vuốt ve mái tóc và gương mặt nàng, lực tay có chút không