
khống
chế được, cơ hồ muốn đem nàng bóp nát. Bờ môi nóng cháy mang hương rượu kề sát,
hôn đi những giọt nước ướt át trên mặt nàng, giọng nói thậm chí hơi run rẩy: “…
Đừng lo, có vào hồn đăng ta cũng sẽ ở bên nàng, chúng ta cùng nhau đau.”
Nàng nhịn không được phì cười một tiếng, trở tay ôm cổ hắn: “Hồn đăng chỉ có
thể đốt bốn hồn phách, chàng tới góp vui kiểu gì? Coi chừng chèn nó phát
nổ.”
Không có lời đáp lại, đôi môi hắn đã phủ lên đôi môi hồng đào say nồng của
nàng, hai tay nhấc nàng qua bệ cửa sổ, ngồi trên đùi hắn, trong lúc hỗn loạn còn
không quên đuổi đám cá mú đang quấn quít lấy mình ra ngoài cửa sổ, sau đó mới
đóng cửa sổ, tránh cho đám ngao sò tôm cá nào đó không hiểu phong tình tới phá
hoại không khí.
Không ai lên tiếng, nên nói, không nên nói, bọn họ cũng đã sớm nói rất nhiều,
ngôn ngữ thường làm con người mỏi mệt nghi kỵ. Không có gì phù hợp hơn môi răng
và thân thể để biểu đạt những tình cảm giấu trong đáy lòng, sức lực toàn thân
của Đàm Xuyên phảng phất đều bị rút đi, từng hơi thở dường như cũng biến thành
tiếng rên rỉ ngọt ngào, nàng thậm chí không tin nổi chính mình thật sự yêu chàng
đến vậy, tới cùng là bắt đầu từ khi nào?
Là từ khi chàng nói sẽ không buông tay? Hay là khi hai người cùng khắc tên
trên trúc xanh, dệt nên mộng tưởng cho nàng?
Chính nàng cũng không nói rõ.
Không thể tiếp tục trốn tránh, bọn họ còn có nhiều thời gian như vậy, cho tới
khi tử vong mang nàng đi trước, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Không ngừng có bọt biển li ti tràn ra từ hai làn môi dán chặt, sượt qua gò má
vừa tê vừa ngứa, có một viên bong bóng đọng trên hàng mi dài rậm run rẩy của
nàng. Phó Cửu Vân nhịn không được dùng môi hôn lên đó, nụ hôn say sưa làm người
ta ngạt thở cuối cùng cũng thoáng ngừng.
Cơ thể hắn cũng khẽ run rẩy, gắt gao ôm nàng, thở hổn hển chôn mặt vào hõm
vai nàng. Đàm Xuyên bỗng nhiên cảm giác chỗ nào đó trên cơ thể hắn biến hóa,
theo bản năng hơi cử động, muốn tránh né. Thình lình tay hắn đột nhiên siết
chặt, gần như yếu ớt hừ một tiếng, khẽ cắn cổ nàng: “Ta không đợi nổi nữa. Nếu
không đủ dịu dàng, đừng trách ta.”
Cái gì không đủ dịu dàng? Đàm Xuyên lơ ngơ còn chưa hiểu gì, đột nhiên trời
đất quay cuồng, nàng bị bế bổng lên, ngay sau đó được đặt vào trong con trai
khổng lồ mềm mại, con trai khổng lồ kia lập tức lặng lẽ khép lại, giống như một
căn phòng nhỏ tối đen khóa chặt bọn họ. Trên vỏ trai còn gắn hai viên minh châu,
lờ mờ tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Đàm Xuyên đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn đè nặng trên người
nàng, đầu ngón tay sờ đến vạt áo, cơ hồ gấp gáp không thể nhẫn nại, tựa như một
người chết khát rốt cuộc tìm được nguồn nước, vẻ thành thạo điêu luyện lần trước
biến mất cả, thậm chí ngay cả vạt áo cũng không kéo ra nổi, cuối cùng bộ trường
sam bị hắn xoạt một tiếng xé nát, lòng bàn tay nóng bỏng phủ trên thân thể
nàng.
Nàng “á” một tiếng, hắn trở nên không khống chế, nàng cũng bắt đầu luống
cuống tay chân, giữ chặt bàn tay đang du ngoạn trên cơ thể mình, run giọng nói:
“Đợi đã…”
“Thời điểm này, ngàn vạn lần đừng nói với ta không nguyện ý…” Trong giọng nói
của Phó Cửu Vân mang theo một tia thống khổ.
Trí óc đã bị thiêu đốt thành một biển lửa mơ hồ còn thừa lại một chút thanh
tỉnh, nói với hắn: Chờ một chút, nghe nàng nói. Không nên lỗ mãng, không nên
kích động, ngươi không phải thiếu niên ngây ngô mới lớn.
Vậy cho ta được làm thiếu niên ngây ngô mới lớn một lần đi! Hắn vô tình đá
chút thanh tỉnh cuối cùng ra khỏi óc, nàng sẽ là của ta, ta muốn nàng!
Y phục rách nát bị ném vào một góc, hắn nâng niu thân thể mềm mại tinh tế
trong bàn tay, trong bóng tối lờ mờ cúi đầu tìm đến môi nàng, như thể muốn ăn
tươi nuốt sống nàng, hôn nàng một cách điên cuồng không kiềm chế.
Đàm Xuyên đã nóng tới mức choáng váng, tựa như khối vải bị hắn lật qua lật
lại, con người dịu dàng trầm tĩnh lúc đó chẳng biết đã bị giấu đâu mất, Phó Cửu
Vân trước mắt quả thực là một người xa lạ nàng chưa từng gặp, giống như khoảnh
khắc tiếp theo trời sẽ sập đến nơi, ngây ngất như thể đây là giây phút trước khi
tử vong đuổi tới.
Da thịt nàng là một đoạn tơ lụa bóng loáng, bị vây kín trong lòng bàn tay
hắn, được vuốt ve mơn trớn tới từng phân từng tấc. Nàng cảm thấy một nỗi đau đớn
mơ hồ, từ trong cơ thể truyền ra, dần dần lan tràn đến từng tấc da, đầu ngón tay
hắn, làn môi, bộ ngực, chạm tới chỗ nào liền làm cơn đau kia rõ ràng thêm, ngay
sau đó lại đẩy nàng lên đỉnh hư không, mơ hồ trong đau đớn còn có một nỗi khát
khao mãnh liệt.
Tay nàng vươn lên từ giữa đệm chăn lộn xộn, luồn vào mái tóc dài của hắn,
theo bản năng rướn người kề sát hắn, hạnh phúc chìm đắm trong nỗi đau đớn hư
không mơ hồ kia.
Phó Cửu Vân trầm giọng hừ một tiếng, tay phải vòng qua bờ eo thon thả của
nàng, làm cho toàn bộ thân thể nàng dán chặt hắn không một khe hở, da thịt ma
xát khiến nhiệt độ đột nhiên lên cao, không ai có thể nhẫn nại được nữa. Chợt
thấy hắn buông lỏng vòng tay, nàng nắm lấy ngón tay hắn đang lưu luyến trên
gương mặt, thì thào như thể cầu