
t thái tử không phải yêu cũng chẳng
phải người. Bản thân gã đã có sức mạnh của yêu ma mang dòng máu thuần chủng, lại
thêm sát khí trời sinh, còn thiện chiến khát máu hơn bất cứ kẻ nào, ai ngờ chỉ
một khắc không đề phòng, đã bị Phó Cửu Vân lén lút cắt đầu, ngay cả hồn phách
cũng lấy đi, cũng khó trách quốc sư phẫn nộ điên cuồng.
Đoạn cuối của bức thư được viết theo lối ứng đối, huyết thống yêu quái cổ
thuộc hai mươi bốn động Nam Man, thập phần khó chơi, dù có chặt đầu cắt thành
nhiều mảnh nhỏ, cũng chưa chắc giết được. Đàm Xuyên nhớ lại tình hình ám sát
thái tử ngày đó, không khỏi âm thầm gật đầu.
Nếu muốn tiêu diệt triệt để, có hai phương pháp, một là sau khi cắt đầu lập
tức rút hồn phách, phương pháp này đã được Phó Cửu Vân áp dụng để đối phó thái
tử; hai là dùng linh lực của thanh oánh thạch ở Cực Bắc, tạo thành kết giới vây
nó lại, dùng tóc da hoặc thân thể của nó làm vật dẫn, chú sát.
[chú sát: niệm chú cho chết, nguyền rủa cho chết'>
Muốn cắt đầu quốc sư rồi rút hồn phách, cực kỳ khó khăn, trải qua trận vừa
rồi, chỉ e lão cũng phòng bị như tường đồng vách sắt, không có khả năng may mắn
chỉ bị thương giống như lần trước. Chỉ có phương pháp thứ hai còn có thể thử
xem.
Đàm Xuyên xem xong thư không nén nổi kích động, liên thanh nói: “Cảm ơn
chàng! Ta đã biết nên đối phó lão thế nào, chuyện tiếp theo không cần chàng
giúp, tự ta sẽ…”
“Đàm Xuyên, ta hỏi nàng, có phải nhất định phải dùng chính mình đi thắp hồn
đăng? Tuyệt đối không chừa đường sống?”
Một câu hỏi hời hợt của Phó Cửu Vân, lại làm nàng cứng người một chút, vô ý
thức siết chặt bức thư trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “… Chàng nói không
sai. Những gì phải nói ta cũng đã sớm nói với chàng, Cửu Vân, ta rất cảm kích
chàng nguyện ý giúp ta. Thiếu nợ chàng chỉ sợ không thể trả, ta cũng chỉ có thể
nợ chàng như vậy… Chuyện tiếp theo ta thực sự có thể tự mình…”
“Dù cho ta sẽ phải mất mạng, nàng cũng vẫn muốn kiên trì?” Lại là một câu hỏi
lạnh lùng.
Cổ tay Đàm Xuyên hơi run lên, cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo
con cá nhỏ kéo theo cái đuôi rực rỡ đang chơi đùa trong rặng san hô, cười khan
hai tiếng: “Chàng mất mạng cái gì chứ? Chuyện này vốn không liên quan đến chàng.
Đừng có bảo là tự tử vì tình… Ha hả, loại chuyện này so với phong cách xưa nay
của chàng không khỏi một trời một vực.”
Nàng giả bộ thoải mái, nói giỡn một câu tuyệt đối không buồn cười chút
nào.
Phó Cửu Vân lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, có lẽ hắn trước
giờ cũng chưa từng nghiêm túc chăm chú nhìn nàng như vậy, trước kia đều là mang
theo vẻ hài hước và yêu thương. Biểu cảm như vậy làm cho nàng có chút cứng ngắc,
theo bản năng dùng ngón tay ra sức xoắn xoắn vạt áo, vân vê vạt áo thành một
nhúm.
“Thì ra nàng nghĩ như vậy, giờ thì ta hiểu rồi. Thật ra, ta vốn nghĩ vô luận
ra sao cũng phải ngăn cản nàng.” Hắn cất giọng hời hợt, “Có điều mấy lời sáo
rỗng đó chỉ có thể lay động những kẻ ngoài cuộc, mà ta cũng chẳng có tư cách lên
tiếng khuyên nàng buông bỏ việc báo thù. Ta hỏi nàng một câu cuối cùng, thành
thật trả lời ta, nếu ta lần nữa đoạt lại hồn đăng, nàng sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt nàng chậm rãi trở nên lạnh lùng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Tội gì
phải bức ép ta lần nữa?”
Hắn cười hai tiếng, chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: “Cho nên ta cũng chỉ
là không thể không giúp nàng, không cần nàng cảm kích. Đoạt cũng không được, ta
cũng không muốn thấy nàng chết trên tay người khác. Thực muốn chết, không bằng
để ta thấy nàng ra đi. Nhưng mà Đàm Xuyên, tim nàng quả nhiên cứng rắn như đá,
điểm này ngay cả ta cũng tự thẹn không bằng.”
Cho dù có theo đuổi nàng, cùng chung sống với nàng, qua một thời gian dài như
vậy, với nàng ước chừng cũng chỉ hời hợt như một giọt nước mưa đọng trên tảng
đá. Chẳng trách được ai, thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng, hắn đã không
theo kịp.
Hắn xoay người đi ra ngoài, Đàm Xuyên vội vàng mở miệng: “Chàng đi đâu?”
Phó Cửu Vân hờ hững nói: “Nếu không phải có hồn đăng, giữa chúng ta căn bản
không có bất kỳ quan hệ gì. Nàng không nên hỏi, ta cũng không nên đáp. Như vậy
với nàng mà nói không phải tốt nhất sao?”
Hắn ra khỏi cửa, không quay đầu lại. Đàm Xuyên ngơ ngẩn ngồi trong đại sảnh
vắng vẻ, mấy con cá nhỏ sặc sỡ bơi qua bơi lại chung quanh, bọt biển trong suốt
tựa như những viên pha lê sủi bọt bay lên, rõ ràng là cảnh đẹp hiếm thấy, nàng
lại không có tâm tư thưởng thức.
Những gì nàng phải làm bây giờ chỉ là chờ đợi, trước khi chết vẫn có người ở
bên nàng, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu cũng đều trao cho nàng những an ủi và ấm
áp mà nàng khao khát, sau đó khi muốn chàng rời đi chàng sẽ dứt khoát rời đi.
Phải, những gì nàng muốn chính là như vậy, cho dù bị nói là ích kỷ cũng không
sao, thế nào cũng được.
Đàm Xuyên đờ đẫn đứng dậy, trong ngực rõ ràng đã có một trái tim, lại đột
nhiên cảm thấy trống rỗng một khoảng lớn. Chàng giúp nàng rất nhiều, vẫn im lặng
không nói, luôn ở phía sau trao cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Được rồi, đó
đều là do chàng tự nguyện, kỳ th