Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325024

Bình chọn: 9.00/10/502 lượt.

chính mình thay thế ngón tay

thâm nhập cơ thể nàng.

Giống như tất cả sinh mệnh lần thứ hai bị lấp đầy, nàng phát ra một tiếng rên

rỉ như thở dài, nắm lấy cánh tay hắn, theo từng động tác của hắn khi thì siết

chặt khi thì nới lỏng. Nàng thật muốn điên rồi, tùy thời tùy ý bị ném lên cao,

hắn lại không cho phép nàng ngừng lại lâu, hung hăng kéo xuống dưới, sóng triều

tình dục cuộn trào mãnh liệt, cuốn bay lý trí, quét sạch những rụt rè e

ngại.

Dường như nàng thấp giọng gọi gì đó, có thể là cầu xin hắn buông tha cho

mình, cũng có thể là mong muốn hắn đừng kìm nén mà hãy tiếp tục, làm cho nàng vỡ

vụn thành mảnh nhỏ, chìm nổi theo từng đợt thủy triều, nếm trải nỗi sung sướng

bí ẩn mà kịch liệt lần đầu tiên trong đời này. Thanh âm của nàng, hơi thở của

nàng, toàn bộ thân thể và cảm xúc của nàng đã không thể điều khiển, hắn muốn

nàng khóc nàng liền khóc, muốn nàng rên rỉ nàng liền rên rỉ.

Sau lưng phảng phất như có một dây cung đột nhiên bị kéo căng, Đàm Xuyên ưỡn

cong người, mái tóc dài họa một đường mực đen trong bóng tối. Phó Cửu Vân đỡ eo

nàng ngồi dậy, ngón tay luồn sâu trong mái tóc dày của nàng, ôm thân thể phập

phồng của nàng vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “… Ta muốn nhìn thấy

nàng.”

Vỏ trai khổng lồ mở ra, ánh sáng trong veo của nước biển xanh thẳm chiếu vào,

da thịt nàng ửng hồng như một đóa hải đường, mồ hôi khắp người được nước biển

tẩy rửa, những bọt biển li ti từ giữa thân thể bọn họ mạnh mẽ bốc hơi, từng hạt

từng giọt, tựa như những viên ngọc trai thủy tinh tinh tế.

Nàng hiện tại ở ngay chỗ này, trong lòng hắn, bọn họ chính là yêu nhau.

Lần hoan ái giao triền ngọt ngào này có thể kéo dài cho tới khi thiên hoang

địa lão, sông cạn đá mòn. Nàng tươi đẹp như thế, yêu bao nhiêu cũng là không đủ,

hắn thậm chí không biết phải yêu nàng như thế nào mới có thể thực sự thỏa

mãn.

Bên bờ Hoàn Đái lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nam trang, bồn chồn lo lắng

nhìn nước sông róc rách chảy qua, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn gặp một người là

hắn, tựa như một con vàng anh mới vừa học bay, vừa ngây thơ vừa khả ái —— từ

thời điểm ấy hắn đã thường xuyên tự giác hoặc không tự giác mơ tưởng được đôi

mắt xinh đẹp kia ngóng nhìn.

Nàng phải nhìn ta, chỉ một mình ta, bởi vì sớm từ khi nàng còn chưa biết, ta

đã luôn nhìn nàng như vậy.

***

Tia sáng rốt cục dần dần chìm xuống, Đàm Xuyên từ trong giấc ngủ giật mình

tỉnh lại.

Những chú cá nho nhỏ tụ tập thành đàn phát ra ánh sáng xinh đẹp trong bóng

tối, bơi qua bơi lại đầy phòng, tạo thành rất nhiều hoa văn ánh sáng kì lạ.

Chúng nó ngẫu nhiên cũng bơi tới cạnh Đàm Xuyên, nàng sợ làm thức giấc Phó

Cửu Vân còn đang ngủ say bên cạnh, liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bọn

chúng, kết quả ngược lại còn kéo theo càng nhiều cá nhỏ bơi lại đây, tranh nhau

hôn ngón tay nàng, như thể trên đó có đồ ăn ngon vậy.

Nước biển phản chiếu ánh sáng mông lung chiếu rọi dung nhan say ngủ của Phó

Cửu Vân, như thể sắp theo hàng mi run rẩy của chàng mà chảy xuống. Đàm Xuyên

chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt vờ ngủ của chàng, mỉm cười khẽ nói: “Cửu Vân?

Chàng tỉnh chưa?”

Chàng “ưm” một tiếng, vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ như đang ngủ

say, đáy mắt bỗng nhiên có chút cay nóng, dường như chỉ sợ chính mình đang mơ,

không dám ngẩng đầu.

Đàm Xuyên không khỏi buồn cười, thật sự không thể tin nổi một nam nhân như

vậy mà cũng có tâm tư xấu hổ thẹn thùng, sau khi tỉnh dậy không biết phải đối

mặt thế nào, dứt khoát che mặt trốn đến hôm sau. Chỉ có cô nương người ta mới

làm vậy thôi chứ.

Nàng nằm dựa vào vai chàng, kéo chăn ra, dịu dàng nói: “Cửu Vân, chàng đừng

sợ, ta sẽ có trách nhiệm với chàng.”

Chàng đột nhiên xoay người, lao tới nhanh như hổ đói vồ mồi đẩy nàng ngã trên

giường trai ngọc khổng lồ, Đàm Xuyên bật cười định trốn, thình lình chàng lại

dùng tay che kín mắt nàng, giọng nói vẫn còn hơi khàn: “Nhóc con chết tiệt kia,

không được nhìn, không được phép nói chuyện.”

Nàng quả nhiên không nói gì nữa, chỉ dùng tay ôm bờ vai chàng, giúp chàng

vuốt thẳng những sợi tóc dài hỗn độn. Tay Phó Cửu Vân chậm rãi từ trên mặt nàng

dời xuống, nắm cằm nàng để nàng đối diện với mình, ánh mắt giao nhau, mấy lời

thề non hẹn biển dài dòng bùi tai bọn họ đều không cần, ánh mắt cũng có thể nói

lên tất cả.

“Phó Cửu Vân, Công Tử Tề… Vì sao phải lấy hai cái tên?”

Những gì nàng biết về chàng thực sự không nhiều lắm.

Phó Cửu Vân suy nghĩ một chút: “Đây là bí mật.”

Chàng bị đánh khẽ một cái, nhưng nét mặt lại lộ ra một nụ cười mỉm tựa như

hoài niệm. Nắm cổ tay nàng, để nàng nằm yên ổn trong lòng mình, trong thanh âm

của chàng mang theo cảm khái: “Thật lâu rồi… nàng mới hỏi lại ta vấn đề

này.”

Đàm Xuyên khó hiểu đưa mắt hỏi, chàng chỉ lắc đầu cười, cuối cùng lại nói:

“Nàng xem Thượng cổ Họa thánh gọi là Bình Giáp Tử, sao hắn còn có tên gọi Khương

Hồi?”

Một câu giải thích không ngờ tới, nhưng lại cực kỳ hợp lý. Đàm Xuyên hơi sửng

sốt: “Thật đúng là đạo lý này, sao lúc trước ta không nghĩ ra nhỉ?”

“Nàng lúc nào chẳng ngốc như vậy.”

Lại bị đánh