
này, rồi không còn thanh âm gì khác. Mặc cho nàng ở bên ngoài
xô, đập, đá, hắn nhất định không thèm để ý.
Đàm Xuyên ngừng lại thở một hơi, đột nhiên lấy từ túi Càn Khôn da trâu một
thanh đao ngắn, chém từng đao từng đao trên vỏ sò, như thể muốn đục ra một cái
động lớn.
Đến khi bọt biển liên tục phụt ra, cánh cửa khép kín kia rốt cục cũng được mở
ra nhanh chóng, Phó Cửu Vân vẻ mặt âm u, đứng sau cửa chau mày nhìn nàng, giọng
nói lãnh đạm còn lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Nàng quá tuỳ hứng rồi đấy!”
Đàm Xuyên thu đao nhỏ, khoanh tay ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc: “… Bây giờ,
nói cho rõ ràng đi.”
“Chúng ta hình như đã chẳng còn quan hệ gì, ta có chết hay không liên can gì
đến nàng?” Hắn cũng đứng khoanh tay, cười mỉa mai.
Nàng đột nhiên nghẹn họng, dũng khí ồ ạt khi nãy bị một câu của hắn đánh tan
thành mây khói.
Bởi vì nàng phát hiện hắn hỏi cực kỳ có đạo lý, cũng cực kỳ đúng then chốt.
Bọn họ căn bản chẳng có cái quan hệ rắm gì, quá lắm chỉ là một khoảng thời gian
nàng làm nha hoàn cho hắn, thậm chí còn không phải làm việc.
Dịu dàng an ủi nàng, giết thái tử, giết quốc sư, những khi chung sống một chỗ
thường xuyên chọc cho nàng cười —— Những chuyện ấy hắn cũng có thể tùy tiện nói
một câu “Ta thích thế” có lệ cho qua. Bọn họ không phải vợ chồng, không có quan
hệ huyết thống, ngay cả tình nhân hẹn thề trọn đời trọn kiếp cũng chẳng phải,
nàng thật sự không có lý do gì mà hùng hổ chỉ vào mũi người ta đòi hỏi
chuyện.
Có lẽ đây cũng chỉ là một lần hắn thả mồi câu, chỉ cần gắng sức chống lại dụ
hoặc, liều chết không há mồm cắn câu, hắn sẽ không thể được như ý. Nhưng cho dù
có là trái tim làm bằng kim cương cũng không chịu nổi những đè nén lặp đi lặp
lại như vậy, nàng thở dài một tiếng, cả người đều trở nên mềm nhũn, thấp giọng
nói: “Được rồi, ta nhận thua.”
Cắn mồi câu của hắn, móc vào lưỡi câu của hắn, nàng đã mệt mỏi tới mức một
ngón tay cũng không còn muốn phản kháng.
“Vậy câu nói kia thực sự chỉ là thuận miệng nói bừa?” Nàng vô lực hỏi.
Phó Cửu Vân khẽ gật đầu: “Ừ, ta nói bừa, đừng suy nghĩ nhiều.”
Đàm Xuyên thở ra một hơi, một chuỗi bong bóng phun ra, xoay người toan đi,
hắn bỗng nhiên ở phía sau nói: “Chờ chút, cái này ta vẽ xong rồi, coi như quà
cho nàng đi.”
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn ném tới một bọc vải hẹp dài, bên
trong là một cuộn tranh rất lớn, cùng với một chiếc lọ thủy tinh. Miệng bình
được phủ kín bởi một lá bùa, bên trong có một thứ mang hình ngọn lửa, phập phồng
sáng rực. Màu sắc kia giống như màu xanh nhạt trong những bức tranh thuỷ mặc——
chỉ có yêu hồn mới có màu sắc này, hồn phách phàm nhân phần lớn là màu xanh da
trời nhạt hoặc đậm.
Là hồn phách thái tử.
Sau khi cuộn tranh khổng lồ kia được mở ra, đình đài lầu các trong tranh lần
lượt hiện ra, nước biển xoáy nhẹ một vòng, liền tựa như đất bằng mọc lên từng
tòa cung điện hoa lệ, vào đúng tiết xuân thu hải đường nở rộ, cánh hoa đỏ trắng
bay khắp trời. Từng người thân đã mất của nàng lần lượt xuất hiện bên người, mặt
mày linh động, vui cười với nàng, vẻ mặt ôn nhu.
Tay Đàm Xuyên run lên, cuộn tranh cùng lọ thủy tinh rơi xuống cát.
“Đầu thái tử cắt lâu rồi, đã sớm thối rữa, ta đã ném ra đồng hoang, hồn phách
này ta giữ lại cũng chẳng để làm gì, nàng muốn thế nào tùy nàng.”
Phó Cửu Vân khép lại cửa phòng, tay áo phất một cái trên lỗ thủng kia, vỏ sò
lập tức khôi phục nguyên trạng.
“Cầm lấy bức họa nàng mong nhớ ngày đêm, làm giấc mộng đẹp đi! Tái kiến, công
chúa điện hạ.”
Đàm Xuyên ngơ ngẩn nhìn cánh cửa khép chặt vô tình kia, chợt thấy toàn thân
không còn chút sức lực.
Nàng chưa bao giờ giống như lúc này, cảm thấy mệt mỏi và bất lực khôn
cùng.
Những người yêu mến nàng, đều đã bị nàng đẩy ra, nàng vốn luôn ngóng trông
cục diện này. Cứ thế thản nhiên tàn nhẫn, cô độc châm hồn đăng chịu chết.
“Cầm bức họa làm giấc mộng đẹp đi!” ——ngữ khí xem thường, giống như cười nhạo
nàng chỉ biết tìm kiếm ấm áp trong hư ảo, vừa trở lại hiện thực liền bắt đầu
dùng vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt mà trốn tránh.
Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và u ám, mệt tới
nỗi chỉ muốn cứ vậy mà biến mất trên đời.
***
Đàm Xuyên trốn ở trong phòng ba ngày không ra, bức họa kia vẫn mở ra đặt trên
giường, nàng hết lần này đến lần khác rơi vào giấc ngủ, tỉnh lại, mở mắt nhìn
thấy người thân đang mỉm cười với mình, thật giống như bọn họ trước giờ chưa
từng rời đi. Phó Cửu Vân nói không sai, đây thực sự là một giấc mộng đẹp làm
người ta không muốn tỉnh lại.
A Mãn mỉm cười bưng khay trà đi tới, khom người nhìn nàng, tựa như muốn cùng
nàng trò chuyện. Đàm Xuyên không nhịn được vươn tay ra sờ —— chỉ sờ vào khoảng
không.
Nàng cúi đầu thở dài một tiếng.
Thấy Đàm Xuyên tự nhốt mình trong phòng ba ngày, Tả Tử Thần vốn không nhiều
chuyện cũng nhịn không được mà lên tiếng chất vấn : “Ngươi đã nói gì với muội
ấy?”
Phó Cửu Vân đang đứng dựa bên cửa sổ uống rượu, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ nói:
“Cái gì cũng chưa nói, chẳng qua chỉ tặng nàng một bức họa mà thôi.”
Hắn đưa Tả Tử Thần một cái c