
ật chẳng liên can gì tới nàng, chính chàng cũng
đã nói, không cần nàng cảm kích.
Nàng vẫn luôn trông mong cục diện ấy tới, đến khi nó thực sự tới, nàng đứng
tại chỗ nhìn theo bóng lưng chàng, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau. Nàng chẳng
hề sợ hãi tử vong, cũng không sợ sau khi chết thắp sáng hồn đăng sẽ phải chịu
nỗi thống khổ khôn cùng. Nàng chỉ sợ… Sợ cái gì? Chính nàng cũng không nói
rõ.
Giống như ngày hôm đó A Mãn chết, hay như buổi tối kia tiên sinh ngậm cười
nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng không rơi lệ, chỉ cảm thấy ngực bị khoét đi một
khối, toàn bộ thân thể tựa như một tấm da bọc ngoài lớp xương, từng cơn gió lạnh
thổi vù vù qua khoảng trống ở giữa, làm nàng phát run.
Đàm Xuyên đột ngột xoay người cất bước chạy, chạy tới ngoài cửa, cao giọng
gọi: “Phó Cửu Vân! Chàng sẽ phải chết là có ý gì?! Chàng mau nói cho rõ
ràng!”
Những bong bóng trong suốt quay cuồng theo động tác của nàng, chàng đã biến
mất, có thể là không nghe thấy, cũng có thể nghe thấy nhưng không muốn trả lời.
Nàng ra sức chạy về phía trước, cảm thấy như vậy thật ngốc, thật không nên,
nhưng nàng không thể dừng lại. Cũng như biết rõ ảo tưởng chính mình sẽ sống sót,
trở thành một cụ bà tóc trắng xoá, ngồi bên Phó Cửu Vân trong rừng trúc đầy gió,
chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ có thật, nhưng vẫn không nhịn nổi mà ảo tưởng.
Là chính nàng đã đẩy chàng ra, trái tim lạnh lùng sắt đá hết lần này tới lần
khác đã dự liệu cảnh tượng này, cho rằng chính mình hoàn toàn có thể hờ hững
tiếp nhận. Nhưng vì sao chàng lại nhắc tới cái chết? Lại là một lần lừa gạt ác
ý? Hay là một mồi nhử để dụ nàng mắc câu?
Nàng chạy đã mệt, ngồi trên cát biển mềm mại thở dốc từng ngụm lớn. Nước biển
trong suốt dày đặc bao bọc nàng, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một trận sóng
ngầm dao động, nàng vội vàng quay đầu, người tới lại là Tả Tử Thần.
Hắn khép sát tay trong tay áo, im lặng cúi đầu đối diện gương mặt nàng, hồi
lâu sau, mới nói: “Không nên chạy quá xa, quay lại đi. Hẳn là vài ngày nữa hắn
sẽ trở về.”
Đàm Xuyên vô lực ngã ngồi trên cát, thì thào: “Huynh biết rõ chàng muốn đi?
Đi đâu?”
“Hẳn là tới Cực Bắc tìm kiếm thanh oánh thạch.” Hắn bước tới, kéo nàng dậy,
rất nhanh lại buông tay, “Đi thôi, trở về.”
Đàm Xuyên suy sụp đi theo hắn trở lại căn phòng vỏ sò, thấy hắn gầy đi rất
nhiều, sắc mặt càng thêm trắng tới nỗi trông như trong suốt, trong lòng cũng
không biết có tư vị gì, thấp giọng gọi: “Tử Thần…” Rồi lại không biết phải nói
gì.
Hắn quay đầu lại cười cười, trong mắt tuy có chút u buồn, nhưng vẻ mất mát và
đau khổ trước kia đã không còn, trái lại còn lộ ra phong thái thanh đạm của một
tiên gia chân chính, dịu dàng nói: “Đàm Xuyên, sau khi giết quốc sư đừng ôm mãi
ý muốn báo thù, hãy cùng hắn sống thật hạnh phúc, tính toán một chút cho tương
lai.”
Nàng nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy huynh nói trước xem huynh tính làm gì.
Quay lại núi Hương Thủ tiếp tục tu hành làm thần tiên à?”
Hắn lắc lắc đầu, cười nói: “Ta sẽ không quay về, thiên hạ sơn thủy nhiều lắm,
ta đã sớm tính toán cả, sau khi đoạt lại trái tim của muội, liền rời khỏi Thiên
Nguyên dạo chơi bốn bể, tìm tiên hỏi đạo, làm một tiên nhân không vướng
bận.”
Đàm Xuyên lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười thật sự trên gương mặt hắn, có lẽ
hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Như vậy rất tốt, Tả Tử Thần xưa nay luôn
thông minh nhân từ, thay vì mãi vướng mắc trong một đoạn chuyện xưa không có kết
quả, không bằng làm một tiên nhân vui vẻ. Với hắn mà nói, đó là giải thoát, cũng
là một cảnh giới mới.
“… Hay lắm, chờ huynh làm tiên nhân, ta sẽ tới tìm huynh xin tiên đan đó
nha.” Nàng cười dài, nói một lời nói dối tốt đẹp.
***
Năm ngày sau, Phó Cửu Vân trở về thần không biết quỷ không hay, sáng sớm Đàm
Xuyên tỉnh dậy ra ngoài tản bộ, từ xa nhìn thấy hắn từ phía trước đi tới, vừa
nhìn thấy nàng, lại xoay người lộn trở lại, sải bước tóe khói né tránh.
“Phó Cửu Vân!” Nàng quát to một tiếng, bình sinh chưa từng chạy nhanh như
vậy, lao vút như một viên đạn đập vỡ bao nhiêu hải thạch, xô lệch cả san hô,
nhảy thẳng qua lan can liều mạng đuổi theo.
[Đàm Xuyên đuổi nhanh thế mà còn không kịp, đủ thấy Phó Cửu Vân chạy tóe khói
thế nào =)) '>
Đuổi một mạch tới trước cửa phòng hắn, cánh cửa vỏ sò kia lại dùng lực khép
lại. Đàm Xuyên hung hăng đá một cước, lạnh lùng nói: “Chàng ra đây! Nói cho rõ
ràng! Trốn sau cửa còn gọi gì là nam nhân?!”
Thanh âm của hắn từ sau cánh cửa vang lên lạnh như băng: “Công chúa điện hạ
còn có gì phân phó sao? Ta một đường bôn ba, vô cùng mệt mỏi, xin thứ cho không
thể tiếp đãi. Mời về cho.”
“Được, vậy chàng nghe cho kỹ đây.” Đàm Xuyên dán sát vào cửa, “Ta chỉ có một
câu muốn hỏi, hôm đó chàng nói chính mình sẽ chết, tới cùng là có ý gì? Phiền
chàng nói cho rõ ràng đi.”
Hắn lạnh nhạt đáp: “À, rất cảm kích công chúa điện hạ đã quan tâm. Đó chẳng
qua là ta thuận miệng bịa chuyện mà thôi. Nàng không cần xem là thật.”
“Chàng đến ra ngoài mà còn chẳng dám, làm sao ta tin được đó chỉ là bịa
chuyện?”
“Tin hay không thì tùy.”
Hắn bỏ lại lời